Chương 3 - Khi Công Ty Trở Thành Chiến Trường

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Ai mà chẳng muốn làm con gái Lâm Kiến Quốc? Nếu cô thật sự là con gái ông ấy, thì sao lại giấu mãi đến giờ?”

Mọi người lập tức hùa theo.

“Đúng đó! Nếu tôi có ba như vậy, tôi khoe khắp nơi rồi!”

“Tưởng cùng họ thì là con gái người ta chắc?”

Cố Trần nghiến răng, mặt mũi tức giận.

“Chỉ vì một tiếng ‘mẹ’ mà cô bày ra trò này? Cô còn biết xấu hổ không?”

“Đuổi con lừa đảo này ra ngoài cho tôi!”

Khi họ định ra tay, tôi lập tức đứng ra chặn lại.

Lúc tôi giao công ty cho Cố Trần, ba tôi đã cực lực phản đối.

Sau đó vì muốn giúp anh ta, tôi lại cầu xin ba lấy đơn hàng.

Ba tức đến mức mắng tôi u mê không chịu tỉnh ngộ.

Nhưng ba vẫn là ba tôi, mà con gái thì mãi mãi là chiếc áo bông nhỏ trong lòng cha.

Cuối cùng, ông vẫn đồng ý.

Nếu bây giờ Cố Trần vẫn cố chấp như vậy, thì được thôi — tôi sẽ để ba hủy hết hợp đồng ngay trước mặt anh ta!

“Ba, con sai rồi. Thật sự rất hối hận vì không nghe lời ba. Ba nói đúng, lòng người khó đoán.”

“Không sao cả, bảo bối. Ba mãi mãi là chỗ dựa cho con.”

Ba tôi lập tức gọi cho phía tập đoàn.

“Từ giờ phút này, Tập đoàn Lâm thị chấm dứt toàn bộ hợp tác và đơn hàng với Công ty sản xuất thiết bị chính xác Cố Lâm!”

“Tiền vi phạm hợp đồng, tôi chịu trách nhiệm!”

Sau đó, ba tôi quay sang cảnh cáo Cố Trần.

“Công ty này vốn là của con gái tôi! Nếu cậu không trả lại, tôi sẽ mời những luật sư giỏi nhất thế giới, kiện cậu tới cùng!”

Không ngờ Cố Trần lại tức giận, giật lấy điện thoại của ba tôi rồi đập nát tại chỗ.

“Lâm Đường, cô còn định diễn trò này tới bao giờ? Cô thật sự khiến người ta ghê tởm!”

Cả hội trường đồng loạt “ồ” lên, ai nấy đều bị dáng vẻ hung hăng của Cố Trần dọa cho sợ hãi.

“Cố Trần, anh điên rồi! Anh đang đùa với lửa, biết không?”

4

Trước nay chưa từng có ai dám đối xử như vậy với ba tôi, ông lập tức nổi giận quát lớn.

Cố Trần không những không kiêng nể mà còn vung tay, bốp một cái tát thẳng vào mặt ba tôi, tiếng vang chát chúa khiến ai nấy đều chấn động.

“Ông già như ông mà cũng dám hù dọa tôi?”

“Không cút đi đúng không? Vậy thì đánh luôn cho tôi!”

Ngay lập tức, đám bạn của Niệm Niệm cùng vài đồng nghiệp nam lao tới, lôi ba tôi vào góc tường rồi đấm đá túi bụi.

Ba tôi đã hơn năm mươi tuổi, hoàn toàn không chống đỡ nổi trước một đám thanh niên trai tráng.

Trong tay họ, ông chẳng khác nào một người vô lực bị đánh đập như thú hoang.

Tôi đau như dao cắt, gào lên định lao tới, nhưng lại bị mấy người khác giữ chặt lại, không thể động đậy.

“Cố Trần, ông ấy là ba tôi! Anh điên rồi sao?”

“Mau bảo họ dừng lại, thả ba tôi ra ngay!”

Tôi vùng vẫy trong tuyệt vọng, giọng nói khản đặc.

Cố Trần nhìn tôi với ánh mắt đầy oán hận.

“Niệm Niệm còn trẻ, xinh đẹp, sĩ diện cao. Em chỉ cần gọi một tiếng ‘mẹ’ để cô ấy hài lòng thì có gì ghê gớm?”

“Em có thể nhận người giả làm cha, sao lại không thể cho cô ấy một câu gọi?”

Anh ta càng nói càng tức giận.

“Em cố tình bảo vệ người đàn ông đó phải không? Vậy thì cứ mở mắt ra mà nhìn xem tôi sẽ xử lý ông ta như thế nào!”

Niệm Niệm cũng lao tới, bảo người khác lột đồ ba tôi.

Ba tôi vùng vẫy yếu ớt, cô ta liền nhặt ghế lên, đập mạnh vào lưng ông.

Ông ngã gục xuống đất, nằm bất động hồi lâu không thể đứng dậy.

Sau đó, Niệm Niệm túm lấy quần ba tôi kéo xuống, rồi còn làm bộ xấu hổ quay mặt đi.

Đám người xung quanh phá lên cười như điên.

“Ha ha ha, lão già! Còn dám đóng giả làm người khác!”

Cố Trần vỗ tay cười khoái chí, không hề có ý ngăn lại.

Tôi là niềm tự hào của ba, và ba cũng là ranh giới cuối cùng của tôi.

Tức giận dâng đến đỉnh điểm, tôi điên cuồng vùng vẫy muốn lao tới cứu ông.

Cố Trần lại tát mạnh vào mặt tôi, suýt khiến tôi ngất xỉu.

“Gào cái gì? Lừa tôi, đây là kết cục!”

“Nhìn cho kỹ vào!”

Thấy anh ta khoái chí, Niệm Niệm càng đắc ý hơn, bắt ba tôi phải quỳ xuống làm chó cho cô ta.

Ba tôi chống cự, cô ta liền nhặt chai bia đập thẳng vào đầu ông.

Máu bắn tung tóe.

Cô ta ra lệnh ép ông quỳ xuống, rồi lấy gót giày cao gót liên tục đá mạnh vào vết thương trên đầu ông.

“Sủa đi! Sủa cho tôi nghe xem nào!”

Mặt sàn đầy vết giày nhuốm máu.

Có thể hình dung ông đã mất bao nhiêu máu.

Tôi tức đến nghẹt thở, chỉ cảm thấy ngực đau nhói như sắp phun ra máu.

Đúng lúc đó, một nhân viên từ bộ phận kinh doanh chạy vào báo cáo.

“Anh Trần, vừa nhận được thông báo từ Tập đoàn Lâm thị. Họ nói sẽ hủy toàn bộ hợp tác với công ty mình bằng mọi giá.”

“Ước tính tổn thất lần này ít nhất cũng hàng trăm tỷ…”

Cố Trần ngây người, kinh hoàng quay đầu nhìn tôi.

“Ông ấy chính là ba tôi. Cũng là Chủ tịch Tập đoàn Lâm thị. Còn không thả ông ấy ra?”

“Cố Trần, lần này các người xong rồi. Tôi sẽ ly hôn!”

Tôi gào lên trong cơn phẫn nộ, dùng hết sức lực để hét lớn.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)