Chương 17 - Khi Công Chúa Thức Tỉnh
“Kiều Tâm chưa từng là một món chiến lợi phẩm.”
Ánh mắt anh ta lướt qua vai Cố Viễn Chu, nhìn về phía sâu trong phòng tranh. Giọng đột nhiên dịu xuống:
“Bọn tôi là loại người tay dính đầy máu.”
“Có thể được đứng bên cô ấy, cùng ngắm bình minh mỗi ngày… đã là ân huệ lớn nhất mà ông trời ban cho.”
Anh ta giơ chiếc hộp cơm trong tay lên, lắc nhẹ trước mặt Cố Viễn Chu.
Thân hộp bằng gỗ được khắc hoa văn sen uốn lượn tỉ mỉ — biểu tượng riêng của đội cận vệ nhà họ Kiều.
“Xin phép không tiếp chuyện nữa.”
Thẩm Hành Chu khẽ cười, trong nụ cười ấy là sự thâm sâu khó đoán:
“Đến giờ mang cơm cho đại tiểu thư rồi.”
“Bọn tôi làm vệ sĩ, còn hiểu quy tắc hơn mấy cậu ấm các anh nhiều.”
Nói xong, anh ta quay người bước đi, dáng vẻ ung dung mà vững chãi.
Ánh nắng rơi lên người anh ta, ngay bên cạnh dấu hôn đỏ sẫm, thấp thoáng lộ ra nửa mảng hình xăm xanh đen.
Cửa kính phòng tranh mở ra rồi khép lại.
Cuối cùng, chỉ còn lại một mình Cố Viễn Chu đứng giữa quảng trường rộng lớn.
Nhìn chẳng khác nào một gã hề bị bỏ rơi.
Cố Viễn Chu không biết mình đã về nhà bằng cách nào.
Vừa về đến nơi, việc đầu tiên anh làm là lao vào nhà bếp — nơi đã quá lâu không còn hơi ấm của nữ chủ nhân.
Mặt bàn đá cẩm thạch lạnh buốt đến thấu xương.
Nhưng cho dù lạnh đến mức nào cũng không bằng câu nói của Thẩm Hành Chu cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh:
Đến giờ mang cơm cho đại tiểu thư rồi.”
Anh hít một hơi thật sâu, mở tủ lạnh.
Bên trong là đủ loại nguyên liệu được sắp xếp ngay ngắn — những thứ mà trước đây anh thậm chí còn gọi không ra tên.
Cầm lên một bó rau còn dính đất, anh theo bản năng nhíu mày.
Những thứ này… trước giờ anh chưa từng chạm vào.
Tiếng nước chảy rào rào.
Anh vụng về rửa từng lá rau, để bùn đất bám đầy vào kẽ móng tay.
Bẩn… thật sự rất bẩn.
Nhưng anh lại nhớ đến vết sẹo trên cổ tay Thẩm Hành Chu.
Nhớ đến dấu hôn đỏ rực kia.
“Nam đức”…
Cố Viễn Chu nhắm mắt lại một giây, rồi tiếp tục rửa rau.
Khi lưỡi dao chém trúng đầu ngón tay, anh thậm chí không kịp phản ứng.
Mãi đến khi máu nhỏ xuống lá rau xanh loang thành một đóa hoa đỏ tươi, anh mới thấy đau.
Anh ngẩng đầu theo bản năng:
“Kiều Tâm, anh đau quá…”
Lời còn chưa dứt, anh chợt sững lại.
Cửa bếp trống trơn.
Chỉ còn bóng anh kéo dài trên sàn gạch lạnh lẽo.
“Viễn Chu, anh lại cắt vào tay rồi à?”
Giọng nói trong ký ức vang lên, dịu dàng xen chút trách móc.
Hôm đó là lúc mới cưới không lâu, anh nhất định đòi nấu một bữa cho cô.
Kiều Tâm buộc tạp dề, ôm lấy anh từ phía sau, cằm đặt lên vai anh.
“Đúng là ngốc mà.”
Cô nắm lấy tay anh, đưa ngón tay bị thương lên môi.
Cảm giác ấm áp lan từ đầu ngón tay đến tận tim.
“Như vậy là hết đau rồi.”
Cô chớp mắt cười, như một con mèo nhỏ tinh nghịch.
Sau đó bữa ăn bị cháy khét, cả hai gọi đồ ăn ngoài, ngồi trên nền bếp mà ăn.
Cô dựa vào ngực anh, khẽ nói:
“Từ giờ để em nấu đi, Cố công tử.”
Anh hôn lên mái tóc cô:
“Được, nghe em hết.”
Máu vẫn đang chảy.
Cố Viễn Chu nhìn ra cánh cửa trống trải.
Nơi đó, sẽ không còn ai chạy vào, vừa càm ràm vừa lo lắng băng bó cho anh.
Sẽ không còn ai nắm tay anh, thổi nhẹ lên vết thương.
“Kiều Tâm…”
Cố Viễn Chu gọi khẽ, giọng run như một đứa trẻ lạc mất đường về.
Nước vẫn chảy ào ào từ vòi.
Rau đã rửa xong trôi lềnh bềnh trong bồn, từng vệt máu loang ra chậm rãi.
Anh bỗng nhớ ra — suốt ba năm kết hôn, anh chưa từng nấu cho cô một bữa ăn.
Một lần cũng không.
Nhận thức ấy như một cú đấm mạnh, giáng thẳng vào tim.
Anh gần như phát điên, lục tung bếp lên tìm hết mọi nguyên liệu có thể dùng.
Trứng gà, tôm tươi, hành lá…
Mỗi thứ đều như đang im lặng chế giễu anh.
Lần đầu tiên, lửa quá lớn, trứng hấp thành một tổ ong.
Lần thứ hai, nêm muối quá tay, mặn đến đắng nghét.
Lần ba, lần bốn…
Thùng rác dần dần bị lấp đầy bởi những “tác phẩm thất bại”.
Mãi đến gần sáng, cuối cùng anh cũng làm ra được một phần trứng hấp tôm xem như đạt chuẩn.
Trứng vàng mịn, tôm hồng tươi được xếp thành hình trái tim nhỏ xinh — giống hệt cách cô hay làm trong bữa sáng những ngày mới cưới.
…