Chương 2 - Khi Con Sói Trở Về
Sự bình tĩnh của tôi khiến cô ta tức giận.
Cô ta nện mạnh chiếc vali xuống đất, phát ra một tiếng động lớn.
“Mộ Lê, cô đừng giả vờ nữa! Bây giờ trong lòng cô chắc thất vọng lắm, tức giận lắm đúng không?”
Cô ta bước tới trước mặt tôi, nhìn xuống với ánh mắt khiêu khích.
“Nhìn thấy tôi không bị cô hủy hoại, ngược lại còn vào được Tập đoàn Tinh Hà, sắp sửa bay cao bay xa, cô không cam lòng đúng không?”
Tôi dựa vào sofa, lặng lẽ lắng nghe cô ta trút giận.
Đợi cô ta gào xong, tôi mới lạnh nhạt lên tiếng:
“Nói xong chưa?”
Cô ta hừ lạnh một tiếng, lấy từ túi ra một xấp giấy dày, ném mạnh xuống chân tôi.
Giấy tờ văng tung tóe đầy đất, đó là những kế hoạch học tập, định hướng lên lớp, lộ trình cuộc đời tôi vạch ra cho cô ta suốt mười mấy năm qua.
Mỗi tờ giấy đều chứa đựng tâm huyết của tôi.
“Đống rác rưởi này, nhìn thôi cũng thấy buồn nôn!”
Cô ta chỉ vào đống giấy dưới đất, buộc tội tôi:
“Cô xem những thứ cô làm ra kìa, toàn là sai! Cô căn bản không hiểu gì về giáo dục! Cô hoàn toàn không biết tôi muốn gì!”
“Cô chẳng qua chỉ là một bà chủ nhỏ của công ty tầm thường, cả ngày bóc lột nhân viên ở công ty chưa đủ, về nhà còn muốn dạy dỗ tôi như huấn luyện chó, cô là đồ cuồng kiểm soát đúng không?”
Cơ thể tôi cứng lại.
Tôi không ngờ, đứa con mà tôi đã dồn hết tâm sức nuôi nấng mười tám năm trời, lại có thể thốt ra những lời như thế.
Nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của tôi, cô ta cười đắc ý, nụ cười tàn nhẫn.
“Sao, bị tôi nói trúng rồi à? Cô tưởng cô cho tôi chút tiền, thì đã là ân nhân cứu mạng tôi sao?”
“Tôi nói cho cô biết, Mộ Lê, điều tôi căm ghét nhất, chính là việc cô luôn dùng những thứ rẻ tiền đó để sỉ nhục cuộc đời tôi!”
Tôi chậm rãi đứng dậy khỏi ghế sofa.
Tôi không nhìn xuống đống “rác rưởi” dưới chân như lời cô ta nói, mà nhìn thẳng vào mắt cô ta, ánh mắt không có chút hơi ấm.
“Kể từ khoảnh khắc cô đứng trên sân khấu đó, dùng những lời lẽ đó để sỉ nhục tôi, thì cô và tôi, không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.”
“Cô muốn bay cao bao nhiêu, muốn đi đâu, đều không liên quan đến tôi.”
“Sống hay chết của cô, cũng không liên quan đến tôi.”
Nụ cười của Mộ Tâm đông cứng trên mặt.
Cô ta hẳn không ngờ, sau khi tung ra đòn tấn công độc địa nhất, điều chờ đợi cô ta không phải là sự suy sụp của tôi, mà là sự cắt đứt triệt để hơn.
“Cô… cô nói gì cơ?”
Cô ta không thể tin được nhìn tôi: “Cô muốn đoạn tuyệt với tôi?”
“Đúng vậy. Từ bây giờ, giữa chúng ta không còn bất kỳ quan hệ nào.”
Tôi lấy từ ngăn kéo bàn trà ra một tập tài liệu, đẩy đến trước mặt cô ta.
“Đây là toàn bộ chi tiết các khoản chi tiêu của cô từ lúc trưởng thành đến khi tốt nghiệp đại học. Tôi không tính phí nuôi dưỡng trước 18 tuổi — coi như ngày đó tôi mù mắt, nuôi nhầm một con chó.”
Tôi lấy điện thoại ra, mở giao diện ứng dụng ngân hàng.
“Còn nữa, thẻ phụ của cô, tôi đã khóa rồi.”
Tôi bước tới cửa ra vào, chỉ vào ổ khóa mật mã trên cửa.
“Mật khẩu ở đây sẽ được thay đổi sau nửa tiếng nữa. Chìa khóa cô đang cầm, khi đi nhớ để lại.”
Mộ Tâm hoàn toàn sững sờ, cô ta nhìn tôi như thể lần đầu tiên gặp tôi.
“Cô… cô dám tính tiền với tôi? Cô định đuổi tôi ra khỏi nhà?”
“Không phải đuổi.”
Tôi sửa lời cô ta: “Là chính cô chọn rời khỏi ‘móng vuốt’ này. Tôi chỉ là cho cô được toại nguyện.”
“Cô chẳng phải nói rằng thành công của mình hoàn toàn là nhờ vào bản thân sao? Vậy thì từ hôm nay, hãy dùng chính năng lực của mình để sống cuộc đời mà cô muốn.”
“Mộ Lê!”
Cô ta hét lên trong trạng thái hoảng loạn, chỉ tay về phía tôi.
“Cô đúng là đồ máu lạnh điên rồ! Cô nghĩ có tiền là có thể khống chế tôi cả đời à? Tôi nói cho cô biết, không đời nào!”
Mắt cô ta đỏ bừng, quay người kéo vali hành lý.
“Cô cứ chờ đó! Tôi nhất định sẽ chứng minh cho cô thấy — không có cô, tôi sẽ sống tốt hơn nhiều! Cô sẽ phải hối hận!”
“Rầm!”
Cánh cửa bị cô ta đập mạnh, vang lên tiếng rung cả căn biệt thự.
Phòng khách lại rơi vào tĩnh lặng như chết.
Tôi chậm rãi quay lại ghế sofa, ngồi xuống, nâng ly trà đã nguội ngắt, uống cạn.
Vị đắng của trà lan từ đầu lưỡi đến tận tim.
Hối hận sao?
Tôi nhìn về phía cánh cửa, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
3
Thứ Hai, Mộ Tâm chính thức đi làm tại Tập đoàn Tinh Hà.
Cô ta mặc bộ vest công sở được chọn kỹ lưỡng, trang điểm chỉn chu, cằm hơi hất cao, bước vào tòa nhà chọc trời tượng trưng cho đỉnh cao công nghệ trong nước.
Cô ta được phân vào bộ phận chiến lược thị trường.
Phòng có tổng cộng bốn thực tập sinh, mỗi người được giao cho một chuyên viên phân tích cao cấp khác nhau, đảm nhận vai trò trợ lý dự án.