Chương 7 - Khi Cố Hằng Gặp Nạn
Cố Hằng gào lên mất kiểm soát:
“Là vì anh tưởng em sẽ mãi mãi ở bên anh! Em không nói cho anh biết em định ly hôn!”
Tôi bật cười chua chát.
Có lẽ, trong tất cả những điều anh ta nói, chỉ có câu này là thật lòng.
Tôi rút từ túi ra đoạn video được sao lưu từ camera bệnh viện, đưa cho anh ta.
Trong đó có tôi đứng chắn trước họ, có cảnh tôi quỳ xuống cầu xin, và cuối cùng là tôi ôm con ngồi trên ghế khóc, rồi may mắn gặp được vị giáo sư già.
“Ban đầu tôi chuẩn bị hồ sơ kiện anh.”
“Giờ tôi chỉ muốn hỏi một câu: nếu hôm đó con bé thực sự mắc lupus ban đỏ, chẳng lẽ phải đợi đến lúc nó hấp hối, anh mới chịu tin tôi không nói dối?”
“Anh hoàn toàn có thể hỏi tôi xin kết quả kiểm tra. Cũng có thể tự sắp xếp bác sĩ kiểm tra con bé.”
“Nhưng anh đã chọn không làm gì cả. Tôi thậm chí đã quỳ xuống trước mặt anh, mà cũng không bằng một câu của Hạ Vy.”
“Anh nói đi, tôi còn cần anh làm gì nữa? Con gái tôi… còn cần người cha như vậy để làm gì?”
“Có hay không có anh, cuộc sống của chúng tôi chẳng khác gì cả. Vậy anh lấy đâu ra tư cách nghĩ mình quan trọng đến thế?”
Mặt Cố Hằng lập tức tái mét.
Tay anh ta run rẩy, mấy lần suýt làm rơi bút.
Nhưng cuối cùng, vẫn ký vào đơn ly hôn.
Nước mắt ầng ậng trong mắt anh ta, giọng nghèn nghẹn:
“Sáng mai… anh chờ em ở Cục Dân Chính.”
Tôi khẽ gật đầu, thu dọn đồ rồi rời đi.
Vừa mở cửa, Cố Hằng chợt nói:
“Thẩm Lăng, em nói đúng. Anh không phải người chồng tốt, cũng chẳng phải người cha tốt.”
Tôi không quay đầu lại.
6
Hôm sau, thủ tục ký tên diễn ra rất suôn sẻ.
Cầm trên tay giấy chứng nhận ly hôn, vành mắt Cố Hằng hơi đỏ lên, anh ta hỏi tôi:
“Anh… có thể gặp Quy Quy một chút không?”
Tôi gật đầu, dẫn anh ta ra bãi xe gần đó.
Thẩm Quy vừa nhìn thấy anh ta, lễ phép chào một tiếng:
“Chào bố ạ.”
Sự khách sáo, xa cách ấy khiến Cố Hằng sững người.
Anh ta bất giác quay sang hỏi tôi:
“Nếu năm xưa anh không để Hạ Vy ở bên cạnh, thì có phải chúng ta đã không đi đến bước này không?”
Tôi nghĩ một lúc, rồi đáp:
“Tôi cũng không chắc.”
“Nhưng… ít ra chúng ta có thể giống như một gia đình nhỏ bình thường, yên ổn.”
Cố Hằng lại rơi nước mắt.
Thẩm Quy đưa cho anh ta một tờ khăn giấy và một viên kẹo, rồi quay sang tôi:
“Mẹ ơi, con muốn về nhà.”
Bàn tay Cố Hằng siết chặt lại, môi run run, nhưng cuối cùng — anh ta không nói gì.
Sau đó có người nói với tôi, Cố Hằng đã sa thải Hạ Vy.
Nhưng chưa kịp đến hết buổi chiều hôm đó, Hạ Vy đã dẫn theo cả hai bên cha mẹ, mang theo giấy siêu âm thai, đến công ty ép buộc.
Cố Hằng nhượng bộ.
Nhưng anh ta vẫn không tổ chức đám cưới với cô ta.
Hạ Vy, người từng luôn ra vẻ đoan trang, chín chắn, giờ hoàn toàn phát điên.
Cô ta ngờ vực tất cả những nữ nhân viên chưa kết hôn trong công ty, cho rằng ai cũng từng dan díu với Cố Hằng.
Thậm chí có lần, trong lúc đang họp, cô ta xông vào phòng họp, đánh một nhân viên nữ chỉ vì người đó đang báo cáo công việc.
Trong lúc giằng co, Hạ Vy trượt chân té ngã.
Cái thai mới được vài tháng bị sảy.
Bác sĩ nói: khả năng có con lại của cô ta rất thấp.
Người mẹ chồng từng hay cười nói dịu dàng đổi sắc mặt ngay, liên tục ép Cố Hằng tìm người mới.
Lần nọ, tôi đưa Thẩm Quy đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, vô tình gặp lại mẹ chồng và Hạ Vy đang cãi nhau ngay cửa phòng bệnh.
Cố Hằng thì đứng bên cạnh, mặt mày mệt mỏi, hết dỗ người này lại quay sang can người kia.
Chỉ thấy một mớ hỗn độn.
Thẩm Quy kéo tay áo tôi, hỏi nhỏ:
“Mẹ ơi… mình về nhà nhé?”
Tôi gật đầu.
“Ừ. Về nhà thôi.”
Ba năm sau, Cố Hằng bất ngờ gọi điện cho tôi, nói anh ta muốn nghe giọng con gái.
Hôm đó, anh và Thẩm Quy nói chuyện điện thoại rất lâu.
Tôi nói với con bé:
“Nếu con nhớ bố, con có thể đến thăm ông ấy.”
Cả tôi và con đều không mấy để tâm đến cuộc gọi đó.
Nhưng sáng hôm sau, cảnh sát và luật sư bất ngờ đến tìm tôi.
Họ nói rằng, trong một lần tranh cãi kịch liệt, Cố Hằng đẩy Hạ Vy ngã xuống cầu thang.
Cô ta đập đầu, chết tại chỗ.
Đến khi tỉnh táo lại, Cố Hằng đã gọi một cuộc cuối cùng cho tôi, rồi nhảy lầu tự sát.
Thẩm Quy trở thành người thừa kế toàn bộ tài sản dưới tên Cố Hằng.
Tôi không giấu con chuyện bố nó đã qua đời.
Sau khi biết tin, con bé sững người vài giây, rồi khẽ gật đầu.
Đêm đó, gối của con ướt đẫm nước mắt.
Sáng hôm sau, tôi hỏi:
“Con có muốn xin nghỉ một ngày không?”
Con bé lắc đầu:
“Không cần đâu mẹ. Cuộc sống vẫn phải tiếp tục mà.”
Đúng vậy.
Cuộc sống… luôn phải hướng về phía trước.
Từng ngày tiếp theo, đều là một ngày mới trong cuộc đời.
(Hoàn)