Chương 1 - Khi Cô Dâu Không Còn Muốn Kết Hôn

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi và Lục Nghiễn Ly tháng sau sẽ kết hôn, nhưng gần đây anh lại không vui.

Bạn anh nói:

“Anh Nghiễn, không muốn cưới Chu Gia Duệ thì đừng cưới.”

“Cho họ thêm vài vụ làm ăn, vẫn trả được ân tình, chẳng cần hy sinh bản thân.”

“Hơn nữa Chu Gia Duệ đầu óc cũng không được tốt, cưới cô ta đúng là thiệt thòi cho anh.”

……

Thì ra Lục Nghiễn Ly không vui đều là vì phải kết hôn với tôi.

Thảo nào. Thảo nào.

Vốn dĩ tôi đang gấp gáp đến tìm Lục Nghiễn Ly để cứu Tiểu Trúc Mã – Tạ Tuấn,

không ngờ lại vô tình nghe hết những lời thật lòng ấy, tức đến mức ngực tôi muốn nổ tung.

Tôi đẩy cửa xông vào, chỉ thẳng vào người dẫn đầu mà nói:

“Lục Nghiễn Ly, ai thèm cưới anh chứ, anh kiêu căng lại còn lớn tuổi.”

“Anh tưởng mình giỏi giang lắm sao, chẳng có tí kỹ thuật nào, chỉ có sức mạnh lỗ mãng.”

“Chỉ cần anh thả Tạ Tuấn ra, nợ ân tình giữa chúng ta coi như xóa sạch, tôi lập tức hủy hôn.”

Khi tôi nói Lục Nghiễn Ly không có kỹ thuật, chỉ có sức mạnh lỗ mãng,

mọi người trong phòng đều cố nín cười.

Cảm giác như nín đến mức sắp “phụt” ra một tiếng.

Bọn họ chưa từng thấy ai dám nói với vị công tử lạnh lùng, cấm dục của kinh thành như thế.

Nhưng tôi thì dám.

Tuy những lời khó nghe là do Triệu Viễn nói, nhưng Lục Nghiễn Ly không ngăn lại,

tức là anh mặc định như thế.

Đáng ghét. Thật sự rất đáng ghét.

Thảo nào gần đây lúc nào anh cũng mang bộ dạng u sầu như gánh nặng cả thế giới trên vai.

Hôm tôi thử váy cưới, xe anh còn rõ ràng đỗ bên kia đường,

anh ngồi trong xe hút thuốc đầy tâm sự, vậy mà còn nói chưa tới.

Nếu kết hôn với tôi là chuyện miễn cưỡng đến vậy, thì đừng cưới nữa.

Sau khi bị tôi làm mất mặt, sắc mặt Lục Nghiễn Ly đen như muốn ăn người.

Anh nghiến từng câu từng chữ:

“Trong lòng em chỉ có Tạ Tuấn đúng không?”

Tôi hắng giọng, cố không để khí thế thua anh:

“Đương nhiên rồi. Chúng tôi lớn lên cùng nhau. Nếu không phải anh chen ngang, chắc giờ con cũng sinh rồi.”

“Chu Gia Duệ!!!”

Lục Nghiễn Ly đột ngột đứng bật dậy, tức giận bùng nổ.

Nắm đấm siết chặt, gân xanh trên tay nổi lên từng đường.

Mọi người đều nhìn ra anh thực sự nổi giận.

Không khí trong phòng rơi xuống mức đóng băng, im lặng đến đáng sợ.

Có người đứng dậy xoa dịu, vỗ vai anh:

“Anh Nghiễn, Gia Duệ còn nhỏ, đừng làm cô ấy sợ.”

Lục Nghiễn Ly trừng người đó:

“Tôi lớn tuổi lắm sao?”

Ý rõ ràng là chọc lại tôi.

Người kia đành câm miệng.

Lục Nghiễn Ly lại nhìn tôi:

“Muốn tôi cứu Tạ Tuấn?”

“Đúng. Chỉ cần thả Tạ Tuấn, tôi sẽ cùng anh ấy rời xa nơi này, không làm vướng mắt anh nữa.”

Cơ hàm Lục Nghiễn Ly giật liên tục.

Anh trầm giọng:

“Được, tôi giúp em.”

2

Giúp tôi?

Tức là anh đồng ý giao dịch rồi.

Chỉ cần anh cứu được Tạ Tuấn, nợ ân tình giữa chúng tôi chấm dứt, anh cũng không cần cưới tôi nữa.

Anh chắc là vui lắm, đồng ý nhanh như vậy.

Tim tôi như bị bóp một cái, khó chịu kinh khủng.

Cả bụng dưới cũng quặn đau.

Tôi ôm eo bước đi trước ánh mắt giận dữ của anh.

Vào nhà vệ sinh nhìn lại, tháng của tôi đến sớm năm ngày.

Chắc chắn là bị Lục Nghiễn Ly dọa ra!

Đáng sợ thật, dọa tới mức tôi chảy cả máu.

Còn làm bẩn cả quần trắng nữa.

Tôi lót tạm ít giấy, nghe bên ngoài không động tĩnh gì mới lấy túi che phía sau, len lén bước ra.

Chỉ muốn chạy thật nhanh, đừng để ai thấy.

Xui xẻo làm sao, vừa mở cửa đã thấy Lục Nghiễn Ly đứng tựa tường, ngửa đầu, yết hầu cao vút.

Thấy tôi cầm túi che phía sau, anh nhìn cái là biết ngay chuyện gì.

Tôi định quay vào, nhưng bị anh kéo lại, rồi anh cởi áo vest đắp lên người tôi.

Tôi giãy:

“Không cần!”

Anh ghé sát tai tôi:

“Đừng động, em bị tràn rồi.”

Mặt tôi đỏ bừng.

Hư quá đi mất.

Tôi mặc anh bế lên.

Cảm giác quen thuộc trên người anh khiến tôi vô thức đưa tay mò eo anh.

Anh nhìn thẳng phía trước, giọng lười nhác mà ám muội:

“Em thấy thoải mái không?”

“Tôi… chỉ là phản xạ thôi.”

“Em là chó à?”

Tôi tức quá bấu mạnh eo anh.

Anh “hiss” một tiếng.

“Đừng bấu hỏng, lát em còn phải dùng.”

Đồ vô liêm sỉ.

Vừa nãy còn nói chia tay, giờ lại bày trò nói mấy câu dơ dáy này.

Cãi nhau với anh tôi lúc nào cũng lép vế.

3

Lục Nghiễn Ly đưa tôi về nhà.

Nước đường đỏ, túi chườm nóng, thau ngâm chân… tất cả đều chuẩn bị đầy đủ.

Tôi nằm thẫn thờ trên sofa, trong lòng vẫn uất ức.

Bọn họ đều nói tôi không xứng với anh, nói tôi đi câu cá lại đụng ngay hôm anh bị bắt cóc nên mới cứu được anh, nên anh mới lấy tôi để trả ơn.

Người nhà cũng nói tôi đầu óc chậm, cống hiến lớn nhất cho gia tộc chỉ là gả cho Lục Nghiễn Ly.

Tôi chỉ là sinh viên trường dân lập, còn anh là học bá Ivy League, đúng thật là chênh lệch.

Nhưng tôi cứ ngỡ anh đối tốt với tôi là vì thích tôi.

Không ngờ đến lúc cưới lại hối hận.

Cũng đúng, người ngốc như tôi chỉ có tiểu trúc mã Tạ Tuấn là không ghét bỏ.

Anh ấy là người bạn từ nhỏ đến lớn của tôi, chúng tôi từng chơi phân, từng bị đánh chung… tình cảm rất sâu.

Lục Nghiễn Ly bưng nước đường đỏ tới:

“Em thích Tạ Tuấn lắm à?”

Tôi còn chìm trong nỗi buồn, chưa suy nghĩ đã trả lời:

“Tất nhiên.”

Anh nhét ly vào tay tôi:

“Tự uống.”

Thấy anh đột nhiên đổi sắc mặt, tôi sợ anh đổi ý:

“Anh nói rồi phải cứu Tạ Tuấn đó!”

Anh không đáp, chỉ đưa lưng vào phòng tắm.

Tiếng nước chảy khiến tôi vô thức nhớ lại cảnh hai chúng tôi lần đó ở phòng tắm.

Anh ép tay tôi lên kính, hơi thở dồn dập… nghĩ lại mặt tôi đỏ bừng.

Anh vừa bước ra, tôi vẫn đang mơ màng.

Áo choàng tắm của anh buộc hờ, anh liếc tôi:

“Em nghĩ gì mà cười gian thế?”

Tôi liếc khe áo:

“Nghĩ lát nữa được gặp lại Tạ Tuấn, vui thôi.”

Anh nghiến răng, mỉa:

“Em nên cảm ơn là em đang có ngày đèn đỏ. Không thì hôm nay anh khiến em gọi không nổi tiếng, khỏi nói mấy câu chọc tức anh.”

Đàn ông chiếm hữu đúng thật đáng sợ, đã ngủ với ai là xem như của mình.

Ánh mắt anh lạnh đi, tôi lập tức im miệng.

Anh bế tôi lên.

Tôi giãy:

“Anh làm gì? Muốn chiến đấu đẫm máu à? Không được!”

Tôi ôm ngực chắn lại.

Anh bật cười:

“Nếu anh muốn chiến đấu đẫm máu, em phải che phía dưới mới đúng chứ?”

Khi tôi nhận ra thì đã bị anh bế vào phòng ngủ.

Tôi nằm trên giường, ôm ngực nhìn anh:

“Anh không định làm thật chứ? Tôi không tiện đâu.”

Anh chống đầu, đưa tay che mắt tôi:

“Ngủ đi. Ngày mai đưa em đi gặp Tạ Tuấn.”

4

Ngày mai thì phải dẫn tôi đi tìm Tạ Tuấn!

Đúng là nóng lòng muốn đẩy tôi đi cho rồi.

Thậm chí còn dùng cả chuyên cơ.

Tôi tỉnh dậy từ trong giấc ngủ, Lục Nghiễn Ly đang vui vẻ cắt bít tết.

Tôi lau nước miếng, ngồi xuống đối diện anh, ngáp liên tục mấy cái.

Dây áo bên trái vô tình trượt xuống, đầu óc tôi còn choáng váng nên không để ý.

Lục Nghiễn Ly ngẩng đầu, nhấp rượu vang, ánh mắt rơi thẳng vào khoảng trắng nơi ngực tôi.

Một gương mặt đầy sắc khí.

Tôi lập tức cảnh giác, kéo chăn lên che người.

Người khác đều nói anh lạnh lùng cấm dục, chỉ có tôi mới biết anh trên giường hoang dã thế nào.

Dáng vẻ thở dốc, tóc rối, mồ hôi phủ mỏng… lại lởn vởn trong đầu tôi.

Tôi không nhịn được gõ đầu mình, nhanh chóng quên hết mấy hình ảnh màu sắc đó.

Lục Nghiễn Ly khẽ bật cười, dời ánh mắt đi, giọng mỉa mai:

“Em có biết vì sao Tạ Tuấn bị người nhà Orr bắt lại không?”

Tôi nhíu mày.

Làm sao tôi biết được.

Chỉ là vài hôm trước, tôi nhận được điện thoại cầu cứu của Tạ Tuấn, kêu tôi sang Ý cứu cậu ta, nhưng đừng báo cho gia đình.

Nếu để gia đình biết cậu ta gây chuyện, họ sẽ phế luôn cậu ta.

Cậu ấy cũng giống tôi, đều là người bên rìa gia tộc, không có đóng góp, chỉ như một con mọt ăn tiền quỹ.

Cùng cảnh ngộ nên tôi đương nhiên phải giữ bí mật giúp cậu ấy.

Nhưng năng lực của tôi có hạn, mối quan hệ ít ỏi dùng sạch vẫn không tìm được manh mối nào.

Đang định nhờ Lục Nghiễn Ly giúp đã nghe được bạn anh nói xấu tôi như thế.

Giờ anh còn ra cái vẻ đắc ý này.

Tôi trợn mắt:

“Không biết. Nhưng cho dù thế nào tôi tin Tạ Tuấn nhất định là vô tội.”

Sắc mặt Lục Nghiễn Ly trầm hẳn xuống:

“Vô tội! Em tin nó đến vậy sao.”

Anh đặt ly rượu xuống:

“Giờ thì anh không muốn nói nữa. Để tự nó nói cho em, chắc chắn rất kích thích.”

Tôi không hiểu anh có ý gì.

Chắc chắn lại không có ý tốt.

Không muốn để ý, tôi quay mặt sang chỗ khác.

5

Sau khi nhận phòng khách sạn, Lục Nghiễn Ly vào phòng nghỉ ngay.

Còn tôi bị nỗi bực bội đè nặng.

Bực vì nếu anh cứu được Tạ Tuấn, anh thật sự sẽ hủy hôn với tôi sao?

Tôi vẫn chưa nói với gia đình, nếu nói ra thì không biết sẽ tạo ra trận mưa máu gió tanh thế nào.

Cũng bực vì Tạ Tuấn không hề có tin tức gì, chỉ cho tôi một địa chỉ, bảo đến đó tìm.

Lục Nghiễn Ly vẫn không nói kế hoạch tiếp theo, khiến tôi sốt ruột đi lại trong phòng.

Cuối cùng, tôi mở cửa muốn hỏi.

Kết quả…

Anh đang xem phim hành động… của đảo quốc.

Trời đất ơi.

Anh từ tốn quay đầu lại, nhìn miệng tôi đang há ra:

“Đây gọi là vọng mai chỉ khát, hiểu không?”

“Không phải em nói anh không có kỹ thuật sao? Anh đang học đây.”

Tôi cạn lời. Giờ có phải lúc học cái này không?

“Lục Nghiễn Ly, anh đúng là không biết xấu hổ.”

Tôi đóng cửa cái rầm.

Nhưng đã nhờ vả anh rồi, tôi đi vòng ngoài khách sạn, mua một ly cà phê mang về.

Vừa định gõ cửa thì nghe thấy tiếng anh phát ra âm thanh xấu hổ kia.

Âm thanh ấy ban đêm hay vang trong đầu tôi.

Vừa gợi cảm vừa đầy áp lực.

Tôi thật sự thua anh luôn rồi.

Chưa kịp gõ cửa, đã nghe anh kìm nén mà bực bội gầm lên:

“Chu Gia Nan.”

Tôi khựng lại. Đó là tên chị tôi.

Lúc làm chuyện đó mà gọi tên chị tôi… có nghĩa là gì?

Chị mạnh mẽ của tôi bằng tuổi anh, là bạn học, cũng là thanh mai trúc mã.

Hồi nhỏ bọn họ luôn tranh nhau hạng nhất, người lớn đều nói Lục Nghiễn Ly và chị tôi là trời sinh một cặp.

Hai người kết hợp thì mạnh lại càng mạnh.

Nhưng chị tôi là người theo chủ nghĩa không kết hôn, chỉ muốn làm việc, hiện đang mở rộng thị trường ở Tây Ban Nha.

Họ nói tôi và chị có năm phần giống nhau, chẳng lẽ Lục Nghiễn Ly vì yêu chị mà không được, nên chấp nhận cưới tôi để thay thế, rồi cuối cùng phát hiện hàng nhái mãi không bằng hàng thật nên hối hận?

Tôi càng rối, không biết làm sao mà rời khỏi đó.

6

“Chu Gia Nan! Tốt nhất là cô phải có chuyện thật!”

Lục Nghiễn Ly phẫn hận quát vào điện thoại.

Ban đầu bị cắt ngang khi đang tự giải quyết đã khó chịu, giờ còn bị gọi nữa, càng khó chịu hơn.

Chu Gia Nan cười tươi rói:

“Lục tổng, anh rể tương lai, nghe nói Jason của công ty Mile là bạn đại học của anh, bọn tôi thương lượng không thuận, anh giúp chút đi.”

Lục Nghiễn Ly lạnh lùng:

“Anh rể? Tôi không dám nhận. Em gái cô sắp đá tôi rồi.”

“Chu Gia Duệ! Con bé ngốc đó làm anh giận à? Anh đừng chấp trẻ con, tôi sẽ dạy lại nó.”

Lục Nghiễn Ly thở dài:

“Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, đừng dọa nó.”

Rất nhanh.

Tôi nhận được điện thoại của chị.

Chị hỏi tôi:

“Chu Gia Duệ, em với Lục Nghiễn Ly làm sao vậy?”

“Tôi… tôi muốn hủy hôn.”

“Em điên rồi! Chuyện đám cưới đã chuẩn bị gần xong, giờ lại hủy hôn?”

“Anh ấy không thích tôi, bạn anh còn nói tôi ngu, nói tôi không xứng.”

Tôi tố hết, nước mắt cứ chảy.

Tưởng chị sẽ dỗ tôi vài câu, ai ngờ chị nói:

“Bọn họ nói đúng mà, tự em trong lòng không biết à?”

Cổ họng tôi như bị nhét bông, không muốn nói nữa.

Có người gọi chị, chị nói:

“Chị còn việc, chị cảnh cáo em, đừng làm chuyện ngu dại, nếu không chị không tha đâu.”

Rồi chị cúp máy.

Tôi đi trên con đường xa lạ, gió lạnh tạt vào nước mắt làm mặt tôi căng rát.

Đột nhiên có lực kéo mạnh tôi xoay người, ngã vào một vòng tay ấm áp.

Tôi ngẩng lên nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lục Nghiễn Ly, mày nhíu chặt.

Tôi nghẹn ngào hỏi:

“Anh… các người đều thích người thông minh phải không?”

Anh khoác tay lên vai tôi, dẫn tôi quay lại:

“Ai lại thích kẻ ngốc.”

Quả nhiên, trái tim lơ lửng của tôi cuối cùng cũng chết hẳn.

Nhưng Lục Nghiễn Ly không để tâm đến chuyện đó, anh nhìn mắt tôi đỏ hoe:

“Chu Gia Nan lại mắng em hả?”

Tôi gật đầu.

Anh nói:

“Để lát nữa anh mắng lại giúp em.”

Y như đang dỗ trẻ con.

Tôi lẩm bẩm:

“Anh nỡ sao…”

Tiếng còi xe át hết câu nói của tôi.

Anh hỏi:

“Em nói gì?”

“Không có gì.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)