Chương 9 - Khi Cô Ấy Trở Thành Tôi

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

9

Cô ta muốn phản bác, nhưng trước những số liệu cụ thể và lập luận chặt chẽ của tôi, không thể thốt nên lời.

Lợi thế “biết trước” nhờ ký ức kiếp trước, trước thực lực tuyệt đối, hoàn toàn vô dụng.

Đội trưởng Trương đã hoàn toàn tin tưởng tôi:”Cố vấn Tống, cô tiếp tục đi. Hung thủ có khả năng đang ẩn nấp ở đâu?”

“Lý Huy là người đa nghi, nhưng hắn có một điểm yếu chết người…”

Tối hôm đó, dựa theo phân tích của tôi, cảnh sát đã phục kích và bắt giữ thành công Lý Huy cùng đồng bọn tại một kho lạnh bỏ hoang ở ngoại ô khi chúng đang chuẩn bị bỏ trốn.

Vụ án chính thức được phá.

Thị trưởng Lâm Tế Dân đích thân đến Cục Công an ngay trong đêm.

Trong tiệc mừng chiến công, không khí rộn ràng và hào hứng.

Lâm Tế Dân đích thân bước đến trước mặt tôi, nắm chặt tay tôi.

“Đồng chí Tống Chỉ Thanh, tôi xin lỗi vì đã hiểu lầm cô trước đây.

Cô đã chứng minh được năng lực bằng hành động.

Cảnh sát chúng ta cần những người như cô.”

Đây là sự công nhận ở mức cao nhất.

Rồi ông quay lại, nhìn về phía góc phòng nơi Giang Nhiễm đang đứng.

Ánh mắt ông ngay lập tức lạnh đi.

“Giang Nhiễm.”

Toàn thân Giang Nhiễm run lên, cô ta đứng bật dậy: “Thưa thị trưởng…”

“Cô khiến tôi vô cùng thất vọng.” – Lâm Tế Dân nói.

Ông quay sang Giám đốc Công an thành phố, giọng nghiêm khắc:

“Việc tuyển dụng cảnh sát phải công bằng, minh bạch. Tôi không muốn thấy những người thực sự có tài bị chôn vùi.”

Ông dừng lại một chút, rồi giọng cao hẳn lên:

“Bản báo cáo tâm lý vô lý kia về đồng chí Tống Chỉ Thanh — ai nộp, điều tra rõ cho tôi!”

Giang Nhiễm đứng chết trân tại chỗ, mặt không còn giọt máu.

Lời xin lỗi công khai của thị trưởng cùng lệnh điều tra báo cáo tâm lý đã giúp tôi đường đường chính chính mặc lại bộ cảnh phục này.

Tư cách đặc cảnh của tôi được khôi phục, và vì lập công lớn trong việc phá vụ mưu sát con trai thị trưởng, tôi được tuyển thẳng vào đội đặc nhiệm đặc cảnh.

Tôi trở thành “ngôi sao đang lên” trong lực lượng cảnh sát.

Nhưng Giang Nhiễm vẫn chưa bị xử lý ngay lập tức.

Chuỗi giả mạo liên quan đến bản báo cáo tâm lý cần thời gian để điều tra.

Cô ta lợi dụng khoảng trống đó để điên cuồng tự cứu mình.

Cô ta xin chuyển sang trung tâm chỉ huy văn phòng, nơi có quyền tiếp cận sớm tất cả các báo cáo tình huống và cảnh báo từ hiện trường.

Và rồi… những điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra.

“Tiệm vàng ở phía nam thành phố vừa bị cướp, nghi phạm đang chạy về hướng đường Trung Sơn!”

“Tôi dự đoán nghi phạm sẽ trốn vào tòa nhà bỏ hoang bên cạnh, nơi chỉ có một lối ra — hãy lập tức bao vây!”

Giang Nhiễm ngồi trong trung tâm chỉ huy, “thần cơ diệu toán”.

Quả nhiên, nghi phạm bị tóm ngay tại tòa nhà bỏ hoang.

“Khu Đông xảy ra vụ đâm người, nghi phạm đang kích động, còn bắt giữ một con tin!”

“Hãy nói với chuyên gia đàm phán rằng mẹ của nghi phạm bị bệnh tim, đó là điểm yếu duy nhất của hắn!” — Giang Nhiễm lại “bách phát bách trúng”.

Kết quả: con tin được giải cứu an toàn.

Vài vụ việc an ninh trật tự quy mô vừa phải, đều được cô ta “dự đoán chính xác” nhờ những mảnh ký ức từ kiếp trước.

Cô ta giữ vững vị trí, thậm chí còn được một số đồng nghiệp chưa biết rõ sự thật tôn sùng như “nhà tiên tri”.

Còn tôi, lại rơi vào một loại khó khăn khác.

Trên sân huấn luyện, tôi vừa hoàn thành một màn đổ dây đặc nhiệm với điểm số tuyệt đối.

Hạ cánh, thu súng, động tác mượt như nước chảy.

Một nhóm lính cũ đang ngồi nghỉ bên cạnh.

Trong đó có chị Triệu, một nữ đặc cảnh kỳ cựu. Chị ta uống một ngụm nước, cười nhạt:

“Tống Chỉ Thanh, cũng ghê đó. Giờ thành người được thị trưởng để mắt, lại còn là ân nhân của cậu chủ Lâm nữa, tương lai rạng rỡ rồi ha.”

Một người khác tiếp lời:

“Chuẩn luôn, bọn mình cày chết bỏ cũng chẳng bằng người ta biết… đầu thai, à không, biết cứu người.”

Không khí bỗng chốc ngập mùi chua lè.

Tôi không đáp lại, chỉ lẳng lặng đi thẳng vào phòng thiết bị.

Họ tưởng tôi không nghe thấy.

“Xì, làm như oai lắm vậy. Nếu không nhờ anh Lâm cô ta có khi còn chưa biết cổng đội cảnh sát ở đâu.”

“Chẳng biết dùng chiêu trò bẩn gì nữa. Mấy kiểu thói đời méo mó ngoài kia giờ cũng lây sang cả ngành ta rồi.”

“Tôi nghe nói vụ của Lý Huy ấy à, thật ra là ăn may thôi, kiểu mèo mù vớ cá rán. Cô ta biết gì về phác họa chân dung tội phạm chứ.”

“Thế mới nói, giờ người ta khôn lắm, biết cách đi đường tắt.”

Mấy lời này quá cay nghiệt, khiến tôi uất ức đến nghẹn họng.

Hai chữ “đường tắt” – điều tôi căm ghét nhất – giờ lại bị gán thẳng lên người tôi.

Giang Nhiễm ra tay còn độc hơn tôi tưởng.

Cô ta chính là người đi đường tắt, vậy mà lại quay ngược lại, đổ hết tội “đi đường tắt” lên đầu tôi.

Tối đó, tôi nhận được điện thoại từ Lâm Lẫm.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)