Chương 2 - Khi Cô Ấy Đã Thay Đổi

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

2.

Cả một ngày trời, từ khâu chuẩn bị đến lúc thu dọn, ai cũng mệt rã rời.

Khi tôi thu dọn xong rời khỏi hội trường, vừa bước ra cửa thì thấy Phó Hiển đang đứng chờ bên lề đường.

Anh đang hút thuốc.

Trong làn khói mờ mịt, ánh mắt anh nhìn tôi nhàn nhạt, giống như đang nhìn một người xa lạ nào đó trên phố.

Tôi khựng lại, thậm chí trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy sợ.

Anh sẽ để ý tới tôi sao?

Có phải trước khi tôi kịp đến gần, anh sẽ lập tức đóng sầm cửa xe rồi rồ ga bỏ đi?

Hay sẽ lạnh nhạt buông một câu: “Cô là ai? Tôi quen cô à?”

Những tình huống như thế, tôi từng trải qua quá nhiều lần rồi.

Muốn anh nguôi giận, tôi buộc phải bám riết lấy anh, nũng nịu làm trò, mới có thể làm anh dịu xuống.

Nhưng hôm nay, tôi thực sự quá mệt rồi.

Mệt đến mức chẳng thể gắng gượng nổi một nụ cười.

Đúng lúc đó, cô thực tập sinh Lâm Tri tung tăng chạy ra ngoài.

“Ôi sếp, anh thực sự đến đón em hả?”

“Em chỉ nói bâng quơ thôi mà, hì hì, anh tốt với em thật đấy.”

“Đi thôi, em dẫn anh đi ăn bún qua cầu nha~”

Tôi nhìn thấy Phó Hiển khẽ cong môi cười, mở cửa xe, cúi người đỡ cô ta lên ghế ngồi.

Rồi lại quay về vị trí lái xe.

Ngay trước khi đóng cửa, anh dừng lại vài giây.

Anh đang chờ.

Chờ tôi gọi anh lại.

Chờ tôi mạnh mẽ kéo thực tập sinh ra khỏi xe.

Và trong dáng vẻ bất cần của anh, tôi sẽ nắm chặt cổ áo anh, nói rằng: “Anh là của tôi.”

Nhưng tôi không nhúc nhích.

Chân tôi như bị đổ chì, không tài nào bước nổi.

Cuối cùng, cửa xe đóng sầm lại.

Phó Hiển rời đi, không quay đầu.

3.

Nhưng anh không đưa Lâm Tri về nhà, cũng chẳng cùng cô ta đi ăn bún qua cầu.

Anh thả cô ta xuống ngay bên đường.

Bảo là có việc gấp, rồi phóng xe đi mất.

Anh cũng không về nhà.

Xe dừng lại trong bãi đỗ, còn anh thì ngồi im trong xe, như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Tất cả những điều này… đều là do bình luận trực tiếp kể lại cho tôi.

【Nữ chính thật sự quá đáng rồi.】

【Cô ấy định giày vò nam chính đến bao giờ nữa?】

【Chỉ cần cô ấy gọi một cuộc điện thoại, Phó Hiển sẽ lập tức vứt bỏ mọi tự trọng mà chạy đến.】

【Vậy mà cô ấy vẫn không chịu làm.】

【Cô ta đừng nói là tưởng Anh Hiển thích cô thực tập sinh kia thật đấy nhé?】

【Tình cảm của Anh Hiển dành cho cô ấy đã vượt xa mọi thứ, vậy mà cô ấy lại chẳng cảm nhận được gì sao?】

Phải rồi… tôi cảm nhận không được.

Tôi thường xuyên cảm thấy như vậy.

Nhưng tôi thực sự quá mệt.

Tôi chỉ muốn được ngủ một giấc yên lành.

Tôi không muốn nửa đêm bị ánh mắt âm u của anh khiến cho giật mình tỉnh giấc.

Cuối cùng, tôi cũng gọi cho anh.

“Phó Hiển, bao giờ anh về nhà?”

4.

Phó Hiển không đợi tôi.

Khi tôi đánh răng rửa mặt xong bước xuống lầu, xe anh đã không còn ở đó.

Tôi phải gọi xe, rồi chờ rất lâu.

Giờ cao điểm buổi sáng, cuối cùng tôi vẫn đến muộn.

Vừa ngồi vào chỗ, điện thoại nội bộ của anh đã gọi đến.

“Vào đây, anh có chuyện muốn nói.”

Tôi đẩy cửa bước vào văn phòng, thấy Lâm Tri cũng đang ở đó.

Cô ta đưa chiếc bánh bao trên tay tới sát miệng Phó Hiển:

“Cái này ngon lắm luôn á, sếp nếm thử một miếng đi mà~”

Ban đầu Phó Hiển hơi né người tỏ vẻ không muốn ăn.

Nhưng đúng lúc tôi bước vào, anh bỗng khựng lại, rồi ra vẻ thản nhiên, cúi người cắn một miếng nhỏ từ tay Lâm Tri.

Tôi cúi mắt xuống, giả vờ như không nhìn thấy gì cả.

“Anh tìm tôi có việc gì?”

Phía bình luận vẫn đang trôi:

【Nữ chính không ngăn cản sao? Cô ấy quên mất là Anh Hiển từ trước đến giờ chưa từng ăn món có nhân hả?】

【Anh Hiển sắp phát điên rồi kìa, hai tay siết chặt, khóe mắt đỏ hoe, nếu không phải có thực tập sinh ở đó, chắc anh ấy đã khóc mất rồi.】

【Đau lòng quá đi, chỉ muốn nhập hồn vào nữ chính mà ôm chặt lấy Anh Hiển.】

Cuối cùng, Phó Hiển lên tiếng:

“Triển lãm nghệ thuật kiến trúc lần này, người tiếp theo lên thay—điền tên Lâm Tri.”

“…Gì cơ?”

Tôi giật phắt đầu lên, không tin nổi nhìn Phó Hiển.

Anh đối diện tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, như muốn dùng thái độ đó nói rằng: “Em không nghe nhầm đâu.”

Tôi hít sâu một hơi, hỏi:

Tại sao?”

Lâm Tri e dè lên tiếng:

“Chị Ninh Dạng, chị đừng trách sếp… là em, em thực sự rất cần cơ hội này…”

“Câm miệng, tôi không hỏi cô!”

Tôi bất ngờ quát lớn, giọng gần như gào lên.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)