Chương 6 - Khi Chú Rể Thay Đổi

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

“Thanh Thần đã giao em cho anh, là muốn anh chăm sóc em. Chúng ta cùng nhau nuôi đứa bé lớn lên, sau này nó còn có thể thắp hương cho Thanh Thần. Dù sao anh ấy cũng là cha nuôi của nó, như vậy chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?”

“Còn Chu Diên? Anh với cô ấy dù quen mười mấy năm, nhưng dù sao vẫn chưa kết hôn. Chỉ cần chưa cưới, thì đều là người độc thân, ai lấy ai cũng chẳng ai nói được gì.”

“Nếu cô ấy muốn làm loạn thì cứ để cô ấy làm, dù sao em cũng đã mang thai con của anh rồi. Cô ấy đâu thể bắt em đi phá thai được, đúng không?”

Nghe đến đây, Kiều Tuấn Ninh tức giận hét lên:

“Cô ta dám à?! Nếu cô ta dám động đến một cọng tóc của con chúng ta, anh sẽ khiến cô ta cả đời không yên!”

Cố Sương nép vào lòng anh, nũng nịu nói:

“Tuấn Ninh, anh đàn ông quá đi! Bảo sao Chu Diên bao năm qua cứ yêu anh say đắm như vậy. Có người phụ nữ nào nhìn thấy anh mà không động lòng chứ? Ngay cả em cũng…”

Suốt chặng đường nghe những lời ngọt ngào và nũng nịu ấy, lòng tự tôn của Kiều Tuấn Ninh được vuốt ve đến mức sung sướng tột độ.

Nhưng khi về đến nhà, tâm trạng của anh ta vẫn có chút phức tạp.

Dù sao với Chu Diên, anh vẫn còn một chút áy náy.

Anh mở cửa bước vào, không thấy ai trong phòng khách.

Cửa phòng ngủ đóng chặt.

Anh tiến đến, gõ cửa: “Chu Diên, em ở trong đó đúng không?”

Không ai trả lời.

“Xin lỗi, lần này có lẽ anh lại thất hứa rồi. Có lẽ… anh không thể kết hôn với em nữa.”

“Tiểu Sương mang thai rồi, anh không thể để con mình không có bố.”

“Anh phải thay Thanh Thần chăm sóc mẹ con cô ấy, cho nên… chỉ đành làm em thiệt thòi.”

“Thế này đi, anh đưa em hai ngàn tệ, xem như bù đắp cho những năm qua.”

“Em không nói gì thì anh coi như em đồng ý nhé. Anh tính rồi, một năm là một trăm. Chúng ta bên nhau hơn mười năm, vốn dĩ đưa em hơn một ngàn là đủ,

Nhưng nghĩ đến việc em đã theo anh bao nhiêu năm trời, hết lòng hết dạ, anh làm tròn cho đẹp — hai ngàn.”

“Chu Diên?”

Vẫn không có ai trả lời, Kiều Tuấn Ninh vặn tay nắm cửa phòng ngủ.

Nhưng bên trong… đã sớm không còn ai.

Chu Diên ra khỏi nhà theo đúng thời gian sinh hoạt thường ngày, thậm chí còn hơi sớm.

Vậy mà khi cô đến cục dân chính, Bùi Lăng Hạc đã ở đó từ trước rồi.

Sáng sớm, bóng cây nghiêng nghiêng đổ lên gương mặt anh, trông như đang mang theo nụ cười vui vẻ.

Anh xoay người về phía cô, vươn tay ra nói: “Đi thôi, vào trong nào.”

Chu Diên có hơi lúng túng nhắc nhở: “Sếp ơi, có thể anh không rõ quy trình ở cục dân chính đâu, mình phải lấy số thứ tự trước, rồi ngồi chờ đến lượt mới làm được…”

Nhưng Bùi Lăng Hạc đáp: “Anh biết, anh lấy rồi.”

Anh rút từ túi áo ra một tờ giấy được gấp gọn gàng — số thứ tự rõ ràng là “1”.

Chu Diên sững người, bật thốt: “Anh đến đây từ bao giờ thế?”

Dù hôm nay là ngày thường, nhưng vì là ngày đẹp theo lịch, rất nhiều cặp đôi cố tình chọn kết hôn,

Thậm chí còn có người xếp hàng từ sớm, thậm chí thuê người giữ chỗ.

Việc Bùi Lăng Hạc lấy được số một, thực sự khiến người ta không thể tin nổi.

Chu Diên không nhịn được nói thêm: “Chẳng lẽ anh đến xếp hàng từ tối qua Dù nhà giục thật, cũng không cần vội đến thế chứ?”

Bùi Lăng Hạc vẫn không thay đổi thái độ, như thường lệ chỉ im lặng mặc nhận. Rồi lại đưa tay ra lần nữa:

“Đi thôi, làm sớm cho yên tâm.”

“Anh còn sợ em đổi ý à?”

Rõ ràng là cô mới là người được nhặt “của từ trên trời rơi xuống” cơ mà…

“Ừ,” Bùi Lăng Hạc gật đầu rất nghiêm túc: “Sợ em đổi ý.”

Anh mở tay ra, chờ cô đặt tay mình vào đó.

Chu Diên ngập ngừng, cuối cùng cũng đặt tay lên.

Ngay khoảnh khắc bị anh nắm lấy, cô tưởng sẽ thấy gượng gạo, nhưng thực tế lại… khá dễ chịu.

Bàn tay của Bùi Lăng Hạc khô ráo, ấm áp. Đã nắm thì không có ý định buông, mãi đến lúc cần điền thông tin đăng ký mới tạm rút tay để đưa cho cô một tờ biểu mẫu.

Họ là cặp đôi đăng ký đầu tiên trong ngày. Mọi khâu kiểm tra, chụp ảnh đều diễn ra suôn sẻ.

Nhân viên đưa sổ đỏ (giấy chứng nhận kết hôn) cho họ, mỉm cười chúc phúc:

“Đôi bạn rất hợp nhau đấy, mệnh cách và cung hoàng đạo đều rất hợp, sau này chắc chắn sẽ hạnh phúc.”

Chu Diên mơ màng: “Vậy à?”

Cô hoàn toàn không biết gì về thông tin cá nhân của Bùi Lăng Hạc, ngay cả ngày sinh cụ thể cũng là vừa nãy mới liếc qua trong tờ khai.

Làm gì có thời gian mà tính mệnh cách hay cung gì đó.

Trái lại, Bùi Lăng Hạc lại hoàn toàn ngược lại — thông tin của cô, anh nắm rõ rành mạch.

“Ừ. Sư Tử và Nhân Mã thật sự rất hợp. Em là cung mọc Bảo Bình, anh là mặt trời mọc. Tất cả đều rất khớp.”

Anh nói như thể đã tra cứu kỹ càng từ trước.

Chu Diên ngạc nhiên: “Em còn không biết mình thuộc cung mọc gì luôn ấy.”

Bùi Lăng Hạc nhẹ nhàng giải thích: “Anh đã nhờ thầy tính trước rồi. Thầy nói bọn mình là trời sinh một cặp.”

“Thầy bây giờ còn kiêm luôn mảng chiêm tinh nữa hả?”

“Ừ, học vấn uyên bác, đông tây kết hợp.”

Họ vừa trò chuyện về chuyện “thầy bói”, vừa cùng nhau bước ra khỏi cục dân chính.

Chu Diên đứng giữa dòng người chen chúc toàn các cặp đôi, như người mất hồn đi theo Bùi Lăng Hạc xuống bậc thềm.

Đến khi đứng bên lề đường, cô vô thức cúi đầu nhìn sổ đỏ trong tay, cứ ngẩn ngơ mãi.

Cô… đã kết hôn rồi sao?

Chuyện từng tưởng như khó bằng lên trời, nay hóa ra lại dễ dàng đến thế.

Chỉ cần đổi một người là được.

Giọng của Bùi Lăng Hạc kéo cô trở lại hiện thực,Anh mở cửa ghế phụ: “Vợ ơi, lên xe nào.”

Cách xưng hô ấy khiến Chu Diên hơi ngượng ngùng.

Nhưng cô không có lý do để từ chối hay sửa lại cách gọi đó. Nghĩ đến việc Bùi Lăng Hạc là sếp của mình, cổ họng cô lại khô khốc vì căng thẳng: “Sếp, thật ra tôi có thể tự bắt xe đến công ty.”

Bùi Lăng Hạc mắt nhìn thẳng, tiếp tục lái xe: “Hôm nay không cần đi làm.”

“Hôm nay là thứ Tư mà, là ngày làm việc.”

Khóe môi Bùi Lăng Hạc hơi cong lên, theo thời gian nụ cười ấy càng lúc càng rõ, đến mức không thể che giấu được. Anh hào hứng nói: “Hôm nay là ngày tốt, không bằng chúng ta đi ăn mừng một chút. Em muốn ăn gì? Đồ Nhật, lẩu hay nướng?”

Toàn là những món Chu Diên thích ăn thường ngày.

Cô suy nghĩ một lát rồi nói: “Lẩu đi. Đã là ăn mừng thì nên ăn cái gì đó nóng hổi mới có không khí.”

Bùi Lăng Hạc lái xe đưa cô đến một nhà hàng lẩu trong biệt thự.

Trước đây mỗi khi đi ngang qua những nơi như thế, Chu Diên chỉ dám chụp ảnh rồi vòng qua.

Nhưng hôm nay có vị “tư bản” Bùi Lăng Hạc trả tiền, cuối cùng cô cũng có thể ung dung bước vào mà không áy náy gì.

Quả thật, nhà hàng này xứng đáng với mức giá của nó. Từ thực đơn đến khăn ăn, không chỗ nào là không tinh tế.

Bùi Lăng Hạc giao toàn quyền gọi món cho Chu Diên: “Muốn gọi gì cũng được.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)