Chương 4 - Khi Chồng Tôi Phục Hồi, Tôi Phải Làm Gì

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Con bé lắc đầu: “Không có đâu, ma ma toàn nói mình không đói.”

Ban đầu tôi nói không đói là muốn con bé ăn nhiều chút, sau bệnh nặng, tôi thật sự ăn không nổi.

Cô gái bên cạnh Thẩm Giản Trúc hỏi: “Sao dưới đất lại có cái hũ tro cốt vậy?”

Là chiếc hộp gỗ bị rơi xuống đất.

Thẩm Giản Trúc đờ người: “Là hũ tro cốt?”

Bảo sao nhìn quen quen, giống như gặp ở đâu rồi.

Trong hộp rơi ra một xấp tiền, một phong thư.

Lá thư như nặng ngàn cân, bàn tay run rẩy của Thẩm Giản Trúc nhặt mấy lần mới nhặt lên được.

Trên phong bì là nét chữ anh quen thuộc đến tê dại 【Gửi con gái ngoan Ân Từ】.

Anh mở phong thư.

Khoảnh khắc đó, đôi mắt anh đỏ lên.

【Con gái yêu của mẹ:

Nếu con đang đọc được lá thư này, vậy là chúng ta đang gặp nhau qua từng dòng chữ rồi nhé.

Lúc này chắc con đã lớn rồi phải không?

Xin lỗi, mẹ đã lừa con, không thể ở bên con cùng con trưởng thành.

Thật ra là mẹ đi tìm ông bà ngoại của con rồi đó~】

Thẩm Giản Trúc đột ngột gập lá thư lại.

Ánh mắt anh trở nên trống rỗng, nhìn con gái: “Vì đây là thư cô ấy để lại cho con, nên tôi không nên đọc nữa.”

Lẩm bẩm: “Cô ấy tính khí thất thường, sẽ trách tôi mất.”

Lời thì nói vậy, tay lại nắm chặt lá thư không buông.

Tôi lặng lẽ không nói gì.

Chỉ cần anh nhìn thêm một chút thôi, thì sẽ biết năm đó vì sao tôi lại rời đi.

Giờ bên cạnh anh đã có người khác, chứng tỏ anh đã bước ra khỏi bóng tối năm xưa rồi.

Dù biết được sự thật năm đó, chắc cũng không đau lòng quá đâu.

Chỉ cần sau này anh đối tốt với con gái là được.

Tôi không sao cả.

Tôi thế nào cũng được.

Cô gái váy đỏ liếc trộm bức thư.

Hỏi Thẩm Giản Trúc: “Người con gái anh nói đến, chẳng phải là cái cô vì tiền mà bỏ anh đi theo người đàn ông khác ra nước ngoài năm đó sao?”

Thì ra mọi người đều truyền tai nhau như vậy về tôi.

Nhưng nói cũng không sai, năm đó để ép Thẩm Giản Trúc chia tay, tôi đã nói những lời rất tàn nhẫn.

Khi đó gia đình anh đang gặp biến cố, nghe tôi nói muốn chia tay, anh như phát điên, đứng dưới nhà tôi dầm mưa tuyết cả đêm.

Tôi đứng ở cửa sổ tầng hai, từ trên cao nhìn xuống anh mà nói: “Tôi sớm đã chán anh rồi, nếu không phải vì tiền, tôi căn bản sẽ không yêu một gã quản gia tận năm năm.”

“Giờ anh nghèo đúng lúc, tôi đã có người mới rồi, mau cút đi!”

Người đàn ông từng bị thanh sắt đâm vào bụng khi động đất vì che chở cho tôi, chưa từng rơi một giọt nước mắt.

Khi đó lại khóc đến thảm hại.

“Rõ ràng em nói sẽ yêu anh cả đời mà, sao lại tàn nhẫn thế này, đừng bỏ anh có được không?”

“Em thích tiền đúng không, sau này anh sẽ kiếm thật nhiều tiền, đừng rời xa anh.”

“Xuống gặp anh đi được không? Anh xin em đấy.”

Vừa nói anh vừa quỳ xuống.

Tôi rất muốn chạy xuống ôm anh, nhưng tôi không thể.

Tôi đã dùng những lời độc địa nhất trên đời để chửi anh, vậy mà anh vẫn không đi.

Cuối cùng bị lạnh đến mức ngất xỉu bên đường, người qua đường đưa anh đến bệnh viện.

Sau đó nghe nói Thẩm Giản Trúc từng nhiều lần đến tìm tôi, nhưng nhà tôi đã sớm không còn ai.

Thẩm Giản Trúc rũ mi, thất thần, rõ ràng cũng đang chìm trong ký ức đó.

Con gái cẩn thận lên tiếng phá vỡ im lặng.

“Vậy chú ơi, sau này con vẫn có thể để dành đồ ăn ngon cho ma ma không? Con không phải kẻ trộm đâu, đây đều là đồ con không ăn trong bát của mình thôi.”

Thẩm Giản Trúc đối diện với đôi mắt ngân ngấn nước đó, chẳng nói nổi lời từ chối.

Cô gái áo đỏ ngạc nhiên: “Anh, cô bé không phải con anh sao? Sao lại gọi anh là chú?”

Tôi kinh ngạc, thì ra cô ấy chính là em gái từ nhỏ đã sống ở nước ngoài của Thẩm Giản Trúc — Thẩm Linh Tuyết?

Thẩm Giản Trúc khó hiểu: “Em, sao lại nói con bé là con anh?”

“Con bé trông y như anh hồi nhỏ đúc ra vậy đó.”

Thẩm Giản Trúc trừng lớn mắt, đột ngột nhìn về phía con gái.

Hơi thở có phần gấp gáp.

Từ lúc con bé đến nhà anh, anh chưa từng nhìn kỹ con.

Anh luôn bị ánh mắt sáng trong kia thu hút.

Giờ mới nhìn rõ, sống mũi, tai, thậm chí đến thói quen mím môi thành một đường thẳng khi nghiêm túc, tất cả đều giống anh.

Là anh đã tự lừa mình.

Anh nhìn con gái cúi người nhặt tiền rơi dưới đất, gấp lại ngay ngắn, rồi rút ra năm tệ đưa cho anh.

“Chú ơi, con với ma ma không ăn chực của chú đâu.”

Thẩm Giản Trúc nhìn những đồng tiền lẻ trong tay con, ánh mắt lóe lên điều gì đó, hỏi: “Mẹ con có từng nhắc đến ba con không?”

Con bé ngơ ngác lắc đầu.

Anh đau lòng đến mức tưởng như tim ngừng đập.

Ôm chặt con bé vào lòng.

Giọng run run: “Con gái, ba xin lỗi, ba chính là ba của con.”

Con gái không hiểu vì sao vai chú lại run lên như vậy, nhưng lại bắt chước dáng vẻ tôi từng an ủi nó.

Nhẹ nhàng vỗ về đầu anh.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)