Chương 1 - Khi Chồng Tôi Phục Hồi, Tôi Phải Làm Gì

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Khi chồng tôi Thẩm Giản Trúc nhà tan cửa nát, tôi bỏ đi một mình.

Anh ta Đông sơn tái khởi rồi, mỗi năm tôi đều đến tìm anh.

Năm thứ nhất, tôi bế con gái, anh ném cho tôi năm vạn bảo tôi cút càng xa càng tốt.

Năm thứ hai, tôi mang theo kết quả chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối, anh ta chẳng thèm nhìn lấy một cái đã ném cho tôi mười vạn bảo tôi vĩnh viễn biến khỏi cuộc đời anh.

Năm thứ ba, thứ tư, tôi làm đúng như anh ta mong muốn mà biến mất khỏi thế gian này.

Đến năm thứ năm, anh nhận được cuộc gọi từ con gái.

“Ma ma, khi nào mẹ mới mang cơm tới vậy, con đói rồi.”

……

“Ma ma, con đói quá.”

Nhìn con gái lén trốn khỏi viện phúc lợi trở về, tìm được chiếc điện thoại tôi từng dùng, sạc đầy pin xong, bắt chước dáng vẻ tôi gọi điện thoại.

Trước đây tôi bệnh đến mức không xuống được giường, chỉ có thể luôn đặt cơm trên app, shipper lúc nào cũng giao đơn của tôi sau cùng.

Con bé đói, tôi sẽ gọi điện hối thúc shipper.

Thế nên con tưởng rằng chỉ cần gọi điện là có thể lấp đầy cái bụng đói.

Giờ đây, con bé làm y hệt như thế mà bấm số, bấm vào liên hệ khẩn cấp — Thẩm Giản Trúc.

Gọi hết lần này đến lần khác.

Màn hình sáng yếu hắt bóng lên gương mặt non nớt của con bé.

Tôi muốn ngăn con lại, nhưng tay lại xuyên qua cơ thể nó.

Có hơi bực bội.

Ba năm rồi, sao tôi cứ quên mất mình chỉ là một linh hồn.

“Ân Từ, đừng gọi cho anh ta nữa, anh ta sẽ không nghe đâu.”

Có lẽ đến giờ anh ta vẫn còn nghĩ tôi là kẻ ham giàu bỏ nghèo.

“Con mở cái hộp nhỏ trên bàn ra đi, bên trong có số tiền mẹ để lại cho con.”

Số tiền tôi lấy từ Thẩm Giản Trúc phần lớn đều gửi vào quỹ tín thác, để sau này làm chi phí sinh hoạt lúc con đi học.

Trong hộp để lại hơn nghìn tệ, phòng khi con bé cần dùng.

Không biết có phải là cảm ứng tâm linh hay không, con gái ôm lấy cái hộp nhỏ ấy.

Đúng lúc này, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trong lạnh.

“Hứa Triêu Phỉ?”

Tôi ngẩn người, mới phát hiện trên màn hình hiện cuộc gọi đã kéo dài một phút rồi.

“Không phải tôi bảo cô chết khuất đi rồi sao?”

Giọng anh ta bình thản không gợn sóng, vô tình tuyệt lương như trước giờ vẫn thế.

Tôi bấu ngón tay, bị ba của con gái mắng ngay trước mặt con bé, hơi thấy xấu hổ.

Cho dù hai người họ không biết sự tồn tại của đối phương.

Giọng anh ta mang chút chế giễu: “Lại muốn tiền à? Được thôi, đến cầu xin tôi đi.”

Con gái tôi vui mừng nhìn chằm chằm điện thoại, giọng trẻ con vang lên: “Chú ơi! Khi nào chú mang cơm tới vậy, con đói!”

Bên kia im lặng một lúc.

“Đưa Hứa Triêu Phỉ nghe máy.”

“Chú nói mẹ ạ?”

Sắc mặt con gái lập tức ảm đạm xuống: “Nhưng mẹ không nghe điện thoại được nữa rồi.”

Giọng Thẩm Giản Trúc trầm xuống vài phần: “Cô ấy bị làm sao?”

“Mẹ nói mẹ ngủ rồi.”

Đứa trẻ bốn tuổi rưỡi vẫn chưa hiểu được khái niệm sinh tử.

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười khẩy, rõ ràng không tin loại lời lẽ vụng về này.

“Vậy sao? Tôi muốn xem thử cô ta lại giở trò gì.”

Tôi muốn cong môi cười mà cười không nổi.

Tôi còn có thể giở trò gì được đây.

Muốn trôi đến bên anh ta hù anh ta một chút mà cũng bất lực.

Sau khi dập máy, con gái mím môi, cuộn mình vào góc sofa, ngoan ngoãn chờ đợi.

Nhưng tôi thì sốt ruột đến mức xoay vòng vòng.

Thẩm Giản Trúc hận tôi đến thế, anh ta sẽ đối xử với con bé như thế nào đây?

Một tiếng sau, tiếng gõ cửa vang lên.

Tâm thần tôi chấn động: “Đừng mở cửa, Ân Từ!”

Con bé đã mở cửa rồi.

Ngoài cửa không có đồ ăn mà nó chờ mong, chỉ có vài vệ sĩ mặc vest.

Bọn họ lục soát khắp phòng một vòng, thấy không có ai khác mới đưa con gái đi.

“Không được!”

Tôi bất lực nhìn con bị đưa đi.

Khi Thẩm Giản Trúc mở cửa.

Trông thấy con gái khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem.

Anh ta còn nhìn ra sau lưng con bé.

“Cô ta đâu rồi?”

Người mà anh ta nói đến, là đang chỉ tôi.

Tôi cụp mắt xuống, đến cả cái tên tôi cũng không xứng có trong lòng anh ta nữa rồi.

Vệ sĩ báo cáo đúng sự thật: “Lúc chúng tôi đến, trong nhà chỉ có cô bé này.”

Con gái tôi thoát khỏi sự khống chế của họ, ôm lấy chân Thẩm Giản Trúc.

“Chú ơi, có người xấu bắt con.”

Tôi sững sờ.

Rõ ràng đây mới là lần thứ ba con bé gặp Thẩm Giản Trúc.

Nó không biết Thẩm Giản Trúc chính là người bố không muốn thừa nhận nó.

Nhưng huyết thống đang lên tiếng, khiến nó bản năng dựa dẫm vào Thẩm Giản Trúc.

Bị con bé ôm lấy, Thẩm Giản Trúc có phần không được tự nhiên, cau mày châm chọc: “Cô ta cũng đủ nhẫn tâm, đẩy con hoang do mình đẻ ra ra đón giận dữ của tôi.”

Tôi liên tục xua tay: “Không phải, Ân Từ không phải con hoang.”

Con bé là con của chúng tôi.

Anh ta sẽ không tin.

Sau khi sinh con gái, phát hiện con bé bị bệnh tim di truyền của nhà họ Thẩm, tôi từng đi tìm anh ta.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)