Chương 2 - Khi Chồng Ngoại Tình

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Không khó để tìm được căn hộ của Lý Vũ Nồng, vì trong hành lang tôi đã nghe thấy tiếng cười của họ.

Tôi lần theo tiếng động, áp tai sát vào cánh cửa.

Trong đó không chỉ có tiếng cười, mà còn vang lên tiếng thở dốc trầm thấp quen thuộc – âm thanh chỉ xuất hiện khi Thẩm Ngôn Hoài thân mật với tôi.

Tôi giơ điện thoại lên, hướng camera vào mắt mèo, chỉnh lại góc quay.

Qua màn hình ngược, tôi thấy trong phòng khách, Lý Vũ Nồng đang ngồi trên đùi Thẩm Ngôn Hoài, đút dâu tây cho anh ta ăn.

Anh ta cắn quả dâu, tiện thể hôn lên đầu ngón tay cô ta.

Tôi chỉ thấy buồn nôn dữ dội, cố gắng kìm nén rồi vội vàng chạy trốn vào thang máy.

Tận đến lúc này tôi mới thực sự tin, người chồng đầu gối tay ấp với mình bao năm qua lại là một kẻ giả nhân giả nghĩa đến vậy.

Tôi không biết mình nên đi đâu, chỉ lảo đảo đi lang thang ngoài đường rất lâu. Khi quay về nhà, trời đã tám giờ tối.

Thẩm Ngôn Hoài vẫn chưa về.

Tôi mở máy tính, đăng nhập vào ổ đĩa đám mây của anh ta.

Trong một thư mục có tên “Tài liệu đào tạo thực tập sinh”, ẩn giấu hàng chục bức ảnh của Lý Vũ Nồng.

Có ảnh chụp lén trong văn phòng, ảnh chụp chung ở nhà hàng, thậm chí có cả ảnh chụp cận cảnh họ đang ngủ cùng nhau trên giường.

Tấm ảnh mới nhất được chụp vào thứ Tư tuần trước — chính là ngày sinh nhật tôi.

Khi tôi đang lật xem từng tấm ảnh, bên ngoài vang lên tiếng khóa cửa xoay nhẹ.

“Thi Thi?” – Thẩm Ngôn Hoài bước vào, cà vạt đã nới lỏng – “Anh tăng ca đột xuất, chắc em đói lắm rồi phải không?”

Tôi mỉm cười: “Em hâm nóng cơm cho anh nhé.”

4

Đêm khuya, đợi chắc chắn Thẩm Ngôn Hoài đã ngủ say, tôi cầm lấy điện thoại của anh ta.

Anh ta luôn ngủ rất sâu, nên tôi dùng dấu vân tay của anh ta để mở khóa.

Trong WeChat, khung trò chuyện với Lý Vũ Nồng được ghim lên đầu.

Tin nhắn gần nhất được gửi cách đây nửa tiếng: “Anh Hoài, hôm nay vui quá đi~ mai gặp anh giờ cũ nhé, em sẽ mặc chiếc váy đỏ anh mua~”

Tôi kéo lên xem tiếp, là những tin nhắn tán tỉnh trắng trợn, địa chỉ khách sạn, số phòng hẹn hò.

Đau nhất là câu này:

【Con vợ mặt vàng úa kia còn chưa phát hiện ra à? Bị bầu đến ngu luôn rồi chắc hahaha~】

Phản hồi của Thẩm Ngôn Hoài là một biểu tượng mặt cười toác miệng.

Tôi đặt điện thoại xuống, nhẹ nhàng vuốt bụng.

Một giây trước, tôi còn ngập tràn niềm vui vì sự xuất hiện của đứa trẻ này.

Giờ phút này, nó vẫn đang ngủ ngon trong bụng, chẳng hề hay biết người cha của nó đã âm thầm tuyên án tử cho nó.

Sáng hôm sau, cô bạn thân Tô Văn Cẩn xách theo túi lớn túi nhỏ đứng trước cửa, vừa thấy tôi liền giơ cao mấy túi trong tay: “Bí mật kiểm tra! Mang đồ ngon tới cho bà đây!”

Có lẽ do sắc mặt tôi quá tệ, cô ấy vừa nói xong đã cau mày hỏi: “Sao thế? Nghén dữ quá hả?”

Tôi nhận lấy bánh kem dâu trong tay cô ấy, gượng cười: “Không sao, tối qua ngủ không ngon.”

Tô Văn Cẩn nhíu mày: “Bà có gì đó lạ lắm nha.”

Cô ấy liếc nhìn xung quanh: “Thẩm Ngôn Hoài đâu?”

Tôi đặt bánh vào tủ lạnh, trả lời: “Anh ấy tăng ca, gần đây đang bận một dự án.”

“Cuối tuần mà cũng tăng ca hả?”

Tô Văn Cẩn cười khẩy, rồi bất ngờ đẩy cửa phòng ngủ.

Chăn gối trên giường ngay ngắn, không hề có dấu vết ai từng nằm.

Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, nước mắt trào ra.

Thấy tôi như vậy, Tô Văn Cẩn ôm chầm lấy tôi. Tôi cũng không kìm nổi nữa, đứt quãng kể hết mọi chuyện xảy ra mấy hôm nay cho cô ấy nghe.

Nghe xong, cô ấy tức đến nghiến răng: “Con nhỏ thực tập đó tên gì?!”

Tôi hít mũi, lau nước mắt: “Lý Vũ Nồng. Nhưng mình muốn thu thập thêm bằng chứng trước đã.”

Vừa nghe xong, mắt Tô Văn Cẩn lập tức mở to: “Khoan đã, Lý Vũ Nồng á?”

Cô ấy vội lấy điện thoại ra, mở trang cá nhân của Lý Vũ Nồng: “Là con này đúng không?”

Trong ảnh, Lý Vũ Nồng đang cầm cốc cà phê selfie, trên cổ tay là chiếc đồng hồ Patek Philippe giống hệt cái mà Thẩm Ngôn Hoài đeo.

Tô Văn Cẩn cười lạnh: “Chiếc đồng hồ này hơn ba trăm triệu đó. Con thực tập sinh này mà mua nổi? Còn đăng lên khoe là bạn trai tặng?”

Tôi nhìn nụ cười ngây thơ vô tội của Lý Vũ Nồng trong ảnh, cuối cùng cũng hạ quyết tâm: “Tôi cần một thám tử tư.”

“Và… đứa trẻ này, tôi cũng không muốn giữ nữa.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)