Chương 4 - Khi Chồng Làm Chuyện Khó Đoán

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Lương hưu cộng lại cũng được tầm mười hai ngàn — đủ cho hai người sống thoải mái, nhưng để gánh thêm chi phí cho cô con gái út vẫn đang học hành thì cũng khá chật vật.

Nên khi Chúc Vũ nói muốn mỗi tháng gửi cho bố mẹ hai ngàn phụ thêm chi tiêu, tôi chẳng phản đối.

Dù gì đó cũng là ơn sinh dưỡng của anh.

Nếu Chúc Chi thật sự học cao học, chi phí chắc chắn sẽ cao hơn thời đại học.

Nhưng mà…

Giờ tôi chẳng còn tin cô ta chỉ tiêu có 2.500 tệ mỗi tháng nữa.

Nếu chỉ là chuyện cô ta nhận tiền từ anh trai, tôi còn bỏ qua được.

Nhưng lấy tiền rồi còn lên mạng bôi nhọ tôi — chuyện đó, cô ta không đáng được tha.

Khi tôi nhắc đến chuyện sinh hoạt phí, sắc mặt Chúc Vũ khẽ thay đổi.

Điều này trước giờ tôi chưa từng để ý.

Thật ra, anh diễn không giỏi — chỉ là tôi từng quá tin, nên không nhìn ra.

Tôi mỉm cười, làm như lơ đãng nói:

“Hay là anh cho Chi Chi thêm ít tiền tiêu vặt hằng tháng đi, con gái mà, ra ngoài học hành cũng cần chi tiêu này nọ.”

Tôi đợi xem anh có định “đem khoản 1.500 kia ra ánh sáng” không.

Tiếc là, anh lại khiến tôi thất vọng.

“Thôi, cho nhiều quá không tốt đâu. Nó còn nhỏ, tiêu tiền không biết tiết chế. Hai ngàn rưỡi một tháng là đủ để nó học cách quản lý chi tiêu rồi. Cho thêm chỉ khiến nó sinh tật phung phí thôi.”

Anh nói bằng giọng rành rọt, còn thêm một câu kết như răn dạy:

“Em cũng đừng nuông chiều nó quá. Nghĩ cho mình nhiều chút đi, vợ anh mang thai mà gầy đi bao nhiêu rồi.”

Anh nói rất có lý, giọng điệu thản nhiên, như thể thật sự là người đàn ông biết lo cho vợ, dạy em gái sống tiết kiệm.

Tôi nhìn anh, mỉm cười nhạt.

Thì ra, diễn xuất của Chúc Vũ — lại giỏi đến thế.

Đợi anh đi tắm, tôi mở điện thoại, lưu lại toàn bộ bài viết của nick kia — chụp màn hình, quay cả video lại.

Người đàn ông này… có lẽ, tôi không nên giữ nữa.

7

Chúc Chi ra ngoài chơi một chuyến, mất hút suốt hai đêm liền.

Không một cuộc gọi.

Cũng không một bài đăng mới.

Mãi đến chiều ngày thứ ba, cô ta mới xuất hiện — lại còn dắt theo một cô gái lạ.

“Chị dâu, đây là bạn thân em, Uông Linh Linh, em muốn để cô ấy ở lại cùng em vài hôm, hai ngày nữa là bọn em đi.”

Chúc Chi nói với vẻ như đang hỏi ý tôi, nhưng cái thái độ thì lại chẳng có chút tôn trọng nào.

“Linh Linh, đi, chị dẫn cậu đi xem cháu gái nhỏ của tớ!”

Nói xong, cô ta lập tức kéo cô bạn kia về phía phòng con tôi.

Tôi nhớ ngay đến lời chị Trương dặn hôm trước, vội vàng theo sau.

Vừa bước vào, tôi thấy Chúc Chi chìa bàn tay với bộ móng vừa làm sáng bóng ra nựng má con bé.

Cô bạn Linh Linh nhíu mày, định ngăn lại.

Nhưng chưa kịp làm gì, Chúc Chi đã thấy tôi, động tác đang “nựng” bỗng biến thành vuốt, song móng tay lại lướt qua má con tôi — để lại một vệt đỏ rõ rệt.

“U oa oa oa oa!”

Con bé lập tức khóc thét lên.

Cô bạn kia còn hoảng hơn cả tôi.

“Ôi trời ơi, bé con làm sao thế này, sao lại khóc rồi?”

Chị Trương, người vẫn luôn chú ý động tĩnh, nghe tiếng liền chạy vào, đón lấy con từ tay tôi dỗ dành.

“Ôi, ngoan nào ngoan nào, đừng khóc nữa nhé, mẹ thương~”

Con bé ở trong tay chị rất nhanh đã nín, chỉ còn khuôn mặt đỏ hoe với vệt trầy rõ rệt.

Không chảy máu, nhưng nhìn mà tim tôi thắt lại.

Lần đầu tiên, tôi gỡ bỏ hoàn toàn lớp vỏ lễ phép, nhìn Chúc Chi bằng ánh mắt lạnh băng.

Cô ta lại trơ trẽn hơn tôi tưởng.

“Chị dâu! Chị hù em làm gì vậy? Chị làm em giật mình, làm con bé sợ khóc rồi đó!”

Cô ta còn dám… lật ngược thế cờ.

“Chị dâu, em chỉ muốn xem trên mặt cháu có vết gì thôi, ai ngờ vừa vào thì thấy có dấu xước rõ ràng thế này, không biết là ai làm đấy?”

Cô ta còn định đổ lỗi ngược cho người khác.

“Cô Chúc, trước khi cô vào, bé con vẫn bình thường!” — Chị Trương nhịn không nổi, phản bác ngay.

“Ý chị là sao?!”

Chúc Chi hét lên, giọng the thé, khiến con bé lại òa khóc nức nở.

“Chị định đổ vạ cho tôi à? Bảo mẫu thì vẫn là bảo mẫu thôi, loại hạ tiện chuyên đổ lỗi cho người khác!”

“Cô tốt nhất là tránh xa con tôi ra.”

Tôi lạnh giọng, những dòng chữ trên diễn đàn những ngày qua cứ hiện lên liên tục trong đầu — tôi không còn nhịn nổi nữa.

“Chị dâu, ý chị là gì? Chị định bênh bảo mẫu rồi vu oan cho tôi đúng không?”

Cô ta càng nói càng lớn tiếng, chị Trương sợ con bé lại khóc to hơn nên liền bế con ra ngoài.

“Em biết mà, chị dâu ghét em! Nhưng ghét cũng không cần phải hãm hại em thế này chứ! Làm em chán sống luôn rồi đấy!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)