Chương 7 - Khi Chồng Chăm Sóc Chị Dâu
Tào Ngọc Trạch cắn môi đến bật máu, lần đầu tiên khi nói chuyện với tôi, trong giọng nói mang theo hận ý:
“Giang Mai, em nhất định phải ép anh đến mức này sao?”
“Tiểu Hy, lấy cho chị bút với giấy.”
Bàn ăn trong tiệm không cao, tôi cố gắng viết xong lá thư, rồi dàn thẳng ra trước mặt Tào Ngọc Trạch:
“Ngày mai hoặc anh cùng tôi đi nộp đơn ly hôn, hoặc tôi sẽ đưa con gái và con trai ra nước ngoài. Cả đời này anh cũng đừng mong gặp lại chúng tôi.”
Phong bì đã chuẩn bị sẵn, chỉ còn thiếu con tem nữa là gửi đi.
Tào Ngọc Trạch đá mạnh vào chân bàn, giọng như đang ho máu:
“Được, chúng ta ly hôn.”
Anh ta không đòi hỏi gì cả, trước khi đi chỉ hỏi tình hình sức khỏe của bố tôi.
Biết tin sức khỏe ông đã ổn, anh ta còn dặn nếu có chuyện gì thì cứ tìm anh, còn nói sẽ giúp tôi đến rạp đòi lại nhà phúc lợi.
“Phụ nữ đã kết hôn mà còn phải về nhà mẹ đẻ ở, nói ra người ta sẽ thương hại em.”
“Tôi rất ổn,” tôi ngắt lời anh ta, “không có anh thì càng ổn hơn. Tào Ngọc Trạch, từ nay đừng tìm tôi nữa.”
Nói xong, tôi kéo tay con gái:
“An An, chào tạm biệt bố đi con.”
Con bé nấp sau lưng tôi, nhất quyết không chịu ra, tôi biết nó đang khóc, đành cứng rắn kéo nó đi.
Nhưng Tào Ngọc Trạch bất ngờ giữ chặt tay tôi lại:
“Mai Mai, chúng ta thật sự không thể nữa sao?”
8
“Không thể.”
“Tại sao chứ! Chúng ta bên nhau mười lăm năm! An An mới học lớp hai, em muốn con bé bị người ta chửi là đồ mồ côi à?!”
Khoảnh khắc tôi giơ tay tát anh ta, cả hai chúng tôi đều chết lặng.
Anh không nghĩ tôi sẽ đánh, còn tôi không ngờ sau hai kiếp người, khi nghe anh nhắc đến con gái, tôi vẫn mất kiểm soát đến vậy.
Tào Ngọc Trạch ôm mặt, làn da nóng bừng run rẩy.
“Tại sao chúng ta phải đi đến nước này? Tại sao em cứ phải ép anh? Em biết rõ mà, anh không thể buông bỏ em, hay bất kỳ ai trong các con.”
“Anh buông bỏ được mà. Trước khi mấy chị dâu về ở, em đã khuyên anh nhiều lần, bảo anh đi bắt cá bồi bổ cho con gái, anh thấy mất mặt nên không làm. Vậy mà ngay ngày đầu chị dâu về, anh lại bắt cá nấu cho họ ăn.”
Tôi bật cười chua chát.
“Lúc còn đi lao động cải tạo, anh nấu gì em cũng thấy ngon. Nhưng từ khi lên thành phố, anh chưa một lần nấu cơm cho em nữa.”
Còn nhiều, rất nhiều điều nữa… Tôi nghẹn họng không thể nói tiếp, chỉ cúi đầu dắt con gái rời đi.
Tào Ngọc Trạch đứng sau gọi tên tôi trong tiếng khóc, nói anh không muốn ly hôn, không muốn rời xa mẹ con tôi.
Con gái tôi cũng khóc theo, cuối cùng chỉ còn tôi bế con rời đi.
Tôi không trách con bé bướng bỉnh, chỉ nhẹ nhàng nói với nó:
“Đây là lần cuối cùng con được khóc vì bố.”
Từ đó, tôi tất bật giữa xưởng của anh trai và quán ăn.
Sức khỏe bố tôi ngày càng tốt lên, anh trai cũng vực dậy được nhà máy, chuẩn bị mở rộng làm lớn hơn.
Con gái học hành giỏi giang, con trai theo chị, còn nhỏ đã biết phụ giúp gia đình.
Tôi cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp lại Tào Ngọc Trạch nữa. Khi nghe có người đến quậy phá tiệm, tôi cũng chẳng hề nghĩ đến anh.
“Cô là vợ Tào Ngọc Trạch đúng không? Hắn nợ bọn tôi năm chục phần ‘Đại Đoàn Viên’, bảo đến tìm cô lấy!”
Tụi nó có khoảng năm sáu người, nhìn ai cũng bặm trợn hung dữ.
May mắn là con gái tôi không có mặt ở tiệm. Tôi lấy hết can đảm chắn trước mặt họ:
“Tôi với Tào Ngọc Trạch đã ly hôn từ lâu rồi, giờ hắn ra sao chẳng liên quan gì đến tôi. Các người muốn đòi nợ thì đi tìm hắn!”