Chương 2 - Khi Chồng Bỏ Rơi Tôi Và Em Gái Xoay Ra Đón Chờ
Tôi đương nhiên hiểu rõ mưu tính của cô ta, chỉ là chẳng buồn để tâm.
Con trai cả – Phí Cảnh Trình – cười híp mắt chạy tới, trong mắt tràn đầy giễu cợt.
“Mẹ, con với anh cả và chị hai đã mua không ít quà.”
“Nhiều quá nên anh cả còn phải kêu người đem tới sau.”
“Mỗi người trong nhà đều có phần!”
“Chiếc cốc mà ba luôn muốn, trà mà ông ngoại vẫn nhắc, bức tranh thêu mà bà ngoại yêu thích, còn có cả vòng tay của mẹ!”
Chỉ có tôi là không có phần.
Tôi ngồi đó, giống như một vị khách không mời.
“Tiểu Vân, con gái của mẹ! Những năm qua con khổ rồi, sao lại gầy đi nhiều thế này?”
Lão phu nhân nhà họ Tô từ trong nhà bước ra, nhìn tôi với đôi mắt rưng rưng.
“Về là tốt rồi, về là tốt rồi!”
Dù sao cũng là con gái lớn của mình, ánh mắt lão phu nhân lộ rõ vẻ xót xa.
Bọn họ thực sự đã để đứa con gái lớn phải chịu nhiều tủi thân.
Năm đó cha Tô đầu tư thất bại, gia đình phá sản, con gái lớn phải nghỉ học sớm đi làm kiếm tiền.
Bọn họ lại cầm tiền Tô Vân gửi về, chắt bóp nuôi Tô Yên vào đại học.
Sau đó, Tô Vân còn đưa luôn tiền sính lễ của mình ra, giúp họ mua lại căn nhà tổ để an tâm dưỡng già.
Tô Yên sau khi du học về nước cũng được Tô Vân thu xếp cho vào làm ở tập đoàn Phí thị.
Còn bản thân cô thì ở nhà chăm lo cho ba đứa nhỏ.
Tôi không khỏi cười mỉa — dù có cố gắng đến mấy thì đã sao?
Cuối cùng, người mà họ yêu thương vẫn là Tô Yên – người dịu dàng, có học thức, nói chuyện hợp gu với họ.
Còn tôi, trong mắt họ chỉ là một bà nội trợ chẳng ra gì, chẳng thể mang ra ngoài khoe mặt.
Tập đoàn Phí thị ngày càng lớn mạnh, so với tôi, Tô Yên càng giống một quý phu nhân danh giá.
Ngay cả khi Phí Lê tham dự tiệc rượu, người đứng cạnh anh ta cũng là cô ta.
Rõ ràng tôi là người cùng Phí Lê gây dựng nên Phí thị.
Rõ ràng tôi là người nuôi dạy các con khôn lớn.
Rõ ràng tôi là người từ bỏ cơ hội học hành cho cô ta.
Nhưng tôi lại không ngờ, từng người một, đều chọn quay lưng lại với tôi để nghiêng về phía Tô Yên.
Người chồng từng chung vai sát cánh, lại phản bội tôi ngay trước mắt tôi.
Mọi người đều che giấu cho họ.
Ngay cả con tôi, từng đứa một cũng đứng về phía cô ta.
“Mẹ à, dì với tụi con là một gia đình. Dì có du học, để dì làm nữ chủ nhân nhà họ Phí là tốt cho tất cả mọi người.”
Con trai lớn Phí An ngập ngừng một lúc rồi cẩn trọng lên tiếng.
“Đúng đó mẹ, bây giờ giới nhà giàu rất xem trọng thể diện.”
Con gái thứ hai Phí Nguyệt cũng gật đầu tán đồng, nói với tôi bằng giọng đầy ý tứ.
“Chỉ có dì mới hiểu con, dì mới là mẹ của con.” – Phí Cảnh Trình không chút do dự nói thẳng với tôi.
Lúc đó tôi mới hiểu ra, chồng tôi từ lâu đã yêu em gái tôi, còn con tôi cũng đã trở thành con người khác.
Ngày tôi phát hiện hai người họ vụng trộm, cha mẹ tôi đã ngồi nói chuyện với tôi suốt đêm.
Nhưng giữa những lời nói, ẩn chứa ý muốn tôi một lần nữa hi sinh vì em gái.
“Em con cũng chỉ là cố chấp thôi, con bé đi du học về, giờ nhà họ Tô và nhà họ Phí cũng có chút danh tiếng trong giới.”
“Chẳng lẽ lại để con bé ế cả đời?”
“Mình là một nhà, nó nhất định sẽ đối xử tốt với bọn nhỏ.”
“Con cứ nói là đã ly hôn với Phí Lê rồi, ba mẹ sẽ mua cho con một căn nhà khác để con dọn ra, tránh điều tiếng.”
“Tiểu Vân, con nhường lại vị trí phu nhân nhà họ Phí cho em gái con đi.”
Những lời cha nói từng chữ từng chữ như dao cứa vào tim tôi.
Nhìn cả một gia đình đầy rẫy sự lố bịch trước mắt, tôi dứt khoát ký vào đơn ly hôn.
Lúc ly hôn, tôi mang đi phần tài sản thuộc về mình.
Bọn trẻ vì chuyện đó mà oán hận tôi sâu sắc.
Trong mắt chúng, tôi là người phụ nữ độc ác vì tiền mà bỏ rơi con cái.
Chúng không chịu nhận tôi là mẹ — cũng không sao, tôi có năng lực nuôi dạy vài đứa khác.
Tôi sẽ nuôi chúng thành những người tài giỏi.
Con gái lớn Lạc Dao trở thành thiên hậu của làng giải trí.
Con trai thứ Cố Thanh trở thành ông trùm thương trường.
Con út Lâm Triết là giáo sư đầu ngành, được các nhóm nghiên cứu hàng đầu trong cả nước tranh giành.
Vì để nuôi dạy ba đứa trẻ ấy nên người, tôi đã tiêu sạch toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình.
Từ biệt thự nhỏ xinh trở thành căn nhà đất ở quê, bình thường sống bằng nghề bán ve chai, nhưng ngày tháng lại yên bình và vui vẻ.
Những năm qua luôn là bọn trẻ ở bên tôi.
“Lần này về rồi thì đừng đi nữa.” – Lão phu nhân nhà họ Tô nhìn tôi, đau lòng nói.
“Con à, những năm qua con vất vả rồi.”
“Là bà ta tự không cần chúng ta!” – Phí Cảnh Trình bên cạnh hừ lạnh một tiếng.