Chương 1 - Khi Chiếc Bánh Trứng Thay Đổi Cuộc Đời Tôi
Tôi lỡ ăn mất chiếc bánh trứng mà em trai mang về, từ đó liền chuỗi ngày bắt nó ‘nuôi ngược’ tôi
Cho đến khi bị GVCN của nó bắt quả tang ngay tại hàng rào sắt.
Người đàn ông giận dữ quát:
“Chính cô là người bắt nạt học sinh lớp tôi, ép em ấy mua cơm cho cô đúng không?!”
Tôi nhìn chằm chằm chàng trai đẹp trai cao mét tám, tóc mai hơi xoăn, nhưng lại đang mặc áo polo kiểu mấy ông cán bộ già…
Tôi chìm vào trầm tư.
“Chuyện đó ấy mà… (nhai nhai nhai)… hẹn hò nhé?”
01
Người đàn ông trợn tròn mắt, kinh ngạc hỏi: “C-cái gì cơ?!”
Tôi ngồi xổm bên hàng rào, miệng vẫn còn gặm dở cái bánh kẹp trứng.
Hai chúng tôi cứ thế nhìn nhau qua khung sắt.
Như một cảnh phim “Lệ rơi sau song sắt” vậy.
Tôi định nhắc lại lần nữa thì—
Giây tiếp theo, miếng rau xà lách trong miệng tôi bị phun ra, dính chặt lên hàng rào.
Tôi trơ mắt nhìn người đàn ông khẽ nhíu mày.
Sau đó anh lấy khăn giấy ra, gỡ chiếc lá xanh khỏi hàng rào rồi ném vào thùng rác.
Tôi: ……
Con người có rất nhiều cách để chết.
Nhưng tuyệt đối không phải là xã hội chết như thế này.
Chưa kịp xin được cách liên lạc, tôi đã mất sạch thể diện.
Tính chuồn êm thì sau lưng vang lên một tiếng quát lạnh lùng:
“Đứng lại!”
Có lẽ là bản năng sợ giáo viên trỗi dậy trong tôi.
Cũng có thể là do giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông kia quá mức quyến rũ.
Dù sao thì tôi cũng đứng nghiêm tại chỗ (ps: tay vẫn đang nắm chặt một cái bánh kẹp trứng).
Khoảng một phút sau, tôi thấy người đàn ông bên trong hàng rào bước đến trước mặt mình.
Nhìn ở khoảng cách gần, trông anh ta còn đẹp trai hơn.
Không phải kiểu đẹp uốn éo yểu điệu thường thấy trên mạng.
Mà là kiểu đẹp trai cứng rắn, không cần kỹ xảo, đúng chuẩn.
Đường nét gương mặt góc cạnh, từ gò má đến xương hàm sắc sảo mượt mà.
Tóc rối nhẹ phủ xuống xương lông mày, lông mày đen rậm nhưng lại bất ngờ nhạt màu.
Sống mũi thẳng, đeo một cặp kính gọng bạc.
Đôi mắt sau tròng kính dài hẹp, đuôi mắt hơi cụp xuống, lúc ngẩng lên hàng mi khẽ lướt qua mặt kính.
Tôi nuốt một ngụm bánh kẹp trứng, hơi ngẩn người nhìn anh ta.
Nhưng một người đẹp trai như vậy… lại mặc chiếc áo polo già chát kiểu cán bộ.
Cả người vừa quê mùa vừa đẹp trai, cực kỳ đối lập.
“Em lớp nào vậy?”
“Là học sinh trường chúng tôi sao?”
“Sao không mặc đồng phục?”
02
Ba câu hỏi liên tiếp khiến tôi choáng váng hoa mắt.
Gì cơ?
Anh ta không phải đang tưởng tôi là học sinh chứ?
Nhưng tôi rõ ràng đã 24 tuổi rồi, kiểu gì cũng chẳng dính dáng gì tới học sinh chứ?
Người đàn ông trước mặt từ trên xuống dưới quét tôi một lượt.
Cuối cùng xác nhận được một chuyện — “Em không phải học sinh đúng không?”
Tôi lập tức ho dữ dội.
Lặng lẽ rút điện thoại ra, bật camera lên.
Tóc pudding đen-vàng, áo thun rộng thùng thình, thêm cái quần short siêu ngắn kiểu rách gối.
Thậm chí dưới chân tôi còn mang một đôi vớ hình chân gà trông cực kỳ kinh dị.
Kèm theo đôi dép tổ ong phong cách tiểu học siêu cấp khó đỡ.
Nhìn kiểu gì cũng giống một đứa nhóc bất cần đời, đầu óc không tỉnh táo.
Tôi bắt đầu hiểu ra vì sao anh ta lại nghĩ vậy rồi.
Thế mà ban nãy tôi còn tưởng là do mình trông quá trẻ.
Hóa ra là bị anh ta chê!
“Phải rồi, vừa nãy em nói gì ấy nhỉ?”
Giọng nói dễ nghe kéo sự chú ý của tôi về lại.
Tôi hắng giọng, lặp lại lần nữa: “Hẹn hò không?”
Người đàn ông trầm ngâm một lát, trông như đang suy nghĩ chuyện hệ trọng nào đó.
Còn tôi thì chú ý đến nốt ruồi nhỏ ở bên cạnh yết hầu của anh.
Mỗi khi anh nói, nó lại theo làn da hơi dịch chuyển.
Thật gợi cảm.
Vài phút sau, anh nghiêm túc nói: “Hẹn.”
“Tôi tên là Thẩm Minh Di, em có thể gọi tôi là thầy Thẩm.”
Tôi nhướn mày, hơi bất ngờ.
Trông thì có vẻ đứng đắn, ai ngờ lại có sở thích kiểu này.
Sau khi Thẩm Minh Di trò chuyện với tôi suốt nửa tiếng đồng hồ về các giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội,
Tôi dần dần nhận ra cái “hẹn” mà chúng tôi hiểu không hề giống nhau.
Anh từ “văn minh hòa hợp” nói đến “thành tín thân thiện”.
Thậm chí còn nâng lên tận tầm xã hội và sự phát triển quốc gia.
Tôi đứng bên hàng rào đến mức mỏi chân, không nhịn được phải cắt lời: “Thầy Thẩm, rốt cuộc thầy muốn nói gì?”
Thẩm Minh Di thu lại nụ cười trên mặt.
Anh nghiêm túc nhìn tôi: “Có phải em bắt nạt bạn Giang Dự lớp tôi không?”
Giang Dự?
Tôi hồi tưởng lại gương mặt thằng nhóc đáng ghét đó.
Sau đó tôi đáp lại một cách rất tự nhiên: “Đúng rồi, sao vậy?”
Tôi không chỉ bắt nạt nó, mà còn là kiểu bắt nạt từ bé đến lớn.
Không nói ngoa chứ, số trận Giang Dự ăn đòn chắc còn nhiều hơn số bữa cơm tôi từng ăn.
Sắc mặt Thẩm Minh Di càng lúc càng tệ hơn.
“Bạn học này, cho dù em là học sinh trường nào, thì việc bắt nạt học sinh lớp tôi, tôi tuyệt đối sẽ không làm ngơ.”
Tôi: “……”
Đánh em ruột mình mà cũng phạm pháp hả?
Thẩm Minh Di tiếp tục: “Về sau em đừng ép Giang Dự mua cơm cho em nữa, nếu thật sự có khó khăn trong cuộc sống, thầy có thể giúp.”
Mắt tôi đảo một vòng, đột nhiên bật cười.
“Được thôi, vậy thầy Thẩm, mình có thể trao đổi cách liên lạc không? Biết đâu sau này thật sự không có cơm ăn, còn nhờ được thầy cứu đói?”
Thẩm Minh Di hơi sững người, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Trước khi rời đi, tôi cũng tự biện hộ cho bản thân một câu.
“Thầy Thẩm, em thật sự không phải học sinh đâu, em đã trưởng thành rồi ạ.”
03
Nói ra thì chuyện này đúng là có hơi kỳ quặc.
Từ sau khi Giang Dự chuyển đến trường này học lớp 11, ngày nào nó cũng khoe khoang trước mặt tôi rằng đồ ăn ở trường nó ngon đến mức nào.
Có một lần, miệng tôi “vô tình” ngã trúng cái bánh kẹp trứng mà nó mang về.
Tôi lập tức giật mình như gặp kỳ quan nhân gian.
Đù!
Cái bánh kẹp trứng này ngon chết tiệt luôn!
Từ hôm đó trở đi, tôi bắt đầu nghĩ đủ cách để Giang Dự phản hướng cho ăn.
Từ hối lộ bằng bao lì xì cho tới dọa nạt bằng nắm đấm.