Chương 1 - Khi Chị Gái Giả Danh Nhường Đường

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Sau khi nhận lại thân phận thật, chị gái “giả danh con ruột” tỏ ra hiểu chuyện, dịu dàng nhường hôn phu cho tôi:

“Em à, anh Cố là của em, chị rút lui.”

Chị ta vừa khóc, cả nhà lập tức xót xa quay sang trách móc tôi. Tôi hiểu rồi — gia đình này chỉ mềm nắn rắn buông.

Vậy là tôi “phịch” một tiếng quỳ xuống, khóc còn dữ hơn cả chị ta: “Chị ơi, sao chị có thể rút lui được?

Chị mà rút, anh Cố sẽ trách em, ba mẹ sẽ trách em, anh trai cũng sẽ trách em…

Vậy thì em sống còn có ý nghĩa gì nữa!”

Tôi vừa khóc, vừa chộp lấy con dao gọt trái cây bên cạnh: “Nếu chị không đồng ý, em chết ở đây cho chị coi!”

Cả nhà chết sững. Cô chị giả cũng đơ mặt luôn.

Đùa à, nói về khóc lóc, tổ tiên tôi mới là tổ nghề.

1

Tuần đầu tiên trở về nhà họ Thẩm, tôi như một kẻ lạc loài bước vào thế giới của người khác.

Còn Thẩm Tinh Vãn – cô chị giả đã chiếm lấy 18 năm cuộc đời tôi – lại là công chúa của thế giới đó.

Hôm ấy, nhà có mấy người thợ đến, mang thang và thùng sơn, chuẩn bị sơn lại toàn bộ biệt thự theo tông kem mà Thẩm Tinh Vãn yêu thích.

Căn phòng của tôi – vốn sơn màu trắng ngà dịu nhẹ – cũng bị đưa vào danh sách cải tạo.

Tôi ngăn người thợ lại, nhẹ giọng hỏi: “Có thể đừng sơn phòng của tôi không?”

Thẩm Tinh Vãn nghe thấy, lập tức chạy đến, khoác tay mẹ, đôi mắt đỏ hoe:

“Em không thích à? Xin lỗi em, là chị không suy nghĩ kỹ. Chị tưởng em cũng thích màu ấm áp này…”

Mẹ liền cau mày nhìn tôi: “Nguyệt Sơ, Tinh Vãn có lòng tốt, sao con lại không biết điều thế?”

Ba cũng gấp tờ báo lại: “Chỉ là sơn tường thôi mà. Cả nhà cùng một phong cách mới đẹp chứ.”

Nhìn vẻ mặt đương nhiên của họ, tôi hiểu rồi.

Ở ngôi nhà này, ý kiến của tôi không quan trọng. Nước mắt của Thẩm Tinh Vãn mới là thứ đáng giá.

Vì vậy, tôi cũng đỏ mắt, giọng còn tủi thân hơn chị ta, nghẹn ngào: “Ba, mẹ, con không phải không biết điều.”

“Con chỉ nghe nói… căn phòng này là phòng trẻ sơ sinh ba mẹ từng chuẩn bị cho con.

Màu trắng ngà này là do ba mẹ tự tay chọn cho con ngày xưa.”

Tôi ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhưng cố không để nó rơi xuống.

“Con muốn giữ nó lại… để có thể tưởng tượng… nếu con chưa từng bị thất lạc, mọi thứ sẽ ra sao.”

Giọng tôi bắt đầu run, cuối cùng chỉ còn là tiếng nấc nghẹn.

“Xin lỗi, là con quá ích kỷ… không nên đòi hỏi như vậy.

Thôi ba mẹ cứ sơn đi… cứ coi như… con chưa từng trở về.”

Phòng khách bỗng chốc im phăng phắc.

Gương mặt trách móc của ba mẹ hóa thành sửng sốt, rồi là cảm giác tội lỗi trào dâng.

Mẹ lập tức đẩy Thẩm Tinh Vãn ra, lao đến ôm chầm lấy tôi:

“Con ngoan, đừng khóc, đừng khóc nữa… là mẹ sai, ba mẹ có lỗi với con.”

Ba thì quay sang quát thợ sơn:

“Ai cho các người đụng vào phòng nhị tiểu thư hả? Dừng lại hết! Dọn đồ đi cho tôi!”

Anh trai Thẩm Dịch Chu vừa từ trên lầu xuống, thấy cảnh tượng này cũng vội vàng chạy lại vỗ lưng tôi lóng ngóng:

“Nguyệt Sơ, đừng khóc. Không ai dám đụng vào phòng của em đâu.”

Thẩm Tinh Vãn đứng chôn chân tại chỗ, vẻ dịu dàng trên mặt cô ta cứng lại.

Chắc cô ta không ngờ, mấy chiêu vặt vãnh của mình lại bị tôi chơi lại gấp mười lần.

Cô ta định mở miệng, tôi đã khóc càng thảm hơn: “Chị ơi, chị đừng trách em… em không cố ý làm ba mẹ giận đâu… em chỉ là… không thể kiểm soát được cảm xúc của mình thôi…”

Một câu nói, chặn đứng mọi lời trách móc cô ta còn chưa kịp thốt ra.

Nếu cô ta còn dám mở miệng nữa, chẳng khác nào đang trách móc một “nạn nhân” vừa mới về nhà, tâm lý lại mong manh nhạy cảm như tôi.

Sắc mặt của Thẩm Tinh Vãn lúc xanh lúc trắng, cực kỳ đặc sắc.

Sau chuyện hôm đó, trong nhà không ai dám nhắc đến chuyện sơn tường nữa.

Phòng tôi trở thành “khu đặc biệt” duy nhất trong tòa lâu đài màu kem này.

Thẩm Tinh Vãn yên ắng được vài hôm, rồi lại bắt đầu giở chiêu mới.

Hôm sinh nhật cô ta, Thẩm Dịch Chu tặng một chiếc Porsche thể thao đỏ rực, chìa khóa đặt trong hộp nhung, lấp lánh sáng loáng.

Thẩm Tinh Vãn hét lên sung sướng, ôm lấy cánh tay Thẩm Dịch Chu nhảy cẫng lên:

“Cảm ơn anh! Em yêu anh chết mất!”

Cả nhà nhìn cô ta cười tươi rạng rỡ, không khí hòa thuận ấm áp vô cùng.

Tôi đứng ở một góc, như người ngoài cuộc.

Ánh mắt của Thẩm Dịch Chu lướt qua tôi, có phần ngượng ngập. Anh lấy từ túi áo ra một hộp nhỏ khác đưa cho tôi: “Nguyệt Sơ, của em này.”

Tôi mở ra, là một chiếc vòng tay, nhìn cũng khá đắt tiền, nhưng so với cái xe thể thao thì đúng là muối bỏ biển.

Cảm giác như đang bố thí cho ăn mày.

Thẩm Tinh Vãn liếc một cái, miệng thì nói: “Woa, anh thiên vị quá nha, quà của em gái cũng đẹp quá đi~”

Nhưng trong mắt thì đầy vẻ đắc ý.

Tôi nhìn chiếc vòng, không nhận lấy. Nước mắt “tách” một cái rơi xuống.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)