Chương 6 - Khi Cháu Gọi Cô Là Rác
Thông tin cá nhân của tôi—tên thật, nơi làm việc, chức vụ, thậm chí cả số điện thoại—đều bị bới móc đưa lên mạng.
Chỉ trong thời gian ngắn, điện thoại tôi bị gọi liên tục, tin nhắn riêng trên mạng xã hội ngập tràn những lời chửi rủa và công kích cá nhân ác độc.
Tôi trở thành nạn nhân của một làn sóng bạo lực mạng quy mô lớn.
Cùng lúc đó, anh và mẹ tôi cũng không ngồi yên.
Họ làm một tấm băng rôn trắng khổng lồ, dùng phông chữ đen cỡ lớn viết những lời tố cáo đẫm lệ:
【Giám đốc máu lạnh Ôn Thanh, giàu có mà vô nhân tính, chèn ép cháu ruột!】
【Trả lại tương lai cho con trai tôi! Trả lại công bằng cho gia đình chúng tôi!】
Họ cầm tấm băng rôn đó, kéo nhau đến sảnh công ty tôi, ngồi phịch xuống đất, vừa khóc vừa gào, thu hút đám đông nhân viên và cả giới truyền thông kéo tới.
Đối mặt với cơn bão dư luận đột ngột ập tới, tôi không hề hoảng loạn.
Ngay khi anh và mẹ tôi xuất hiện gây rối tại công ty, tôi đã lập tức báo cáo toàn bộ sự việc với hội đồng quản trị, đồng thời nộp đầy đủ chứng cứ.
Công ty lập tức kích hoạt kế hoạch xử lý khủng hoảng truyền thông.
Phòng pháp chế lập tức can thiệp, gửi công văn pháp lý mạnh mẽ đến các nền tảng và tài khoản cá nhân tung tin sai sự thật, yêu cầu xóa bài và công khai xin lỗi.
Đồng thời, tôi cũng ủy quyền cho một cơ quan công chứng hàng đầu trong nước.
Công chứng toàn bộ bằng chứng tôi thu thập được từ trường đại học nước ngoài: bảng điểm gốc, email cảnh cáo hành vi gian lận, đảm bảo hiệu lực pháp lý của từng tài liệu.
Sau khi hoàn tất mọi việc, tôi chủ động liên hệ với một tòa soạn tài chính có uy tín, nổi tiếng với các bài điều tra chuyên sâu và lập trường trung lập.
Tôi đồng ý nhận lời phỏng vấn độc quyền.
Tôi muốn đem toàn bộ chân tướng của sự việc này, bằng lý trí và sự kiềm chế, thuật lại một cách rõ ràng và đầy đủ trước công chúng.
Tôi muốn cho tất cả mọi người thấy, đằng sau vở kịch nhố nhăng này, là sự ngu xuẩn và lòng tham không đáy đến nhường nào.
Buổi phỏng vấn được sắp xếp tại một quán trà yên tĩnh.
Máy quay đã sẵn sàng, phóng viên ngồi đối diện tôi, vẻ mặt nghiêm túc.
“Giám đốc Ôn, chị đã sẵn sàng chưa?”
Tôi khẽ gật đầu.
Trong buổi phỏng vấn, tôi không kích động lên án cũng không nghẹn ngào kể khổ.
Tôi chỉ như đang thuật lại một vụ việc chẳng liên quan đến mình, lần lượt đưa ra trước ống kính từng bằng chứng đã được công chứng.
Từ bảng điểm đại học thảm hại của Ôn Hạo, đến bài thi viết mà hắn chép từng chữ bài báo chuyên ngành của tôi.
Lần đầu tiên, tôi cũng nói ra trước công chúng những năm tháng mà anh chị tôi thản nhiên đè lên vai tôi mà “hút máu”.
“Đây là bản sao kê chuyển khoản khi tôi mua xe cho anh trai, nhưng ra ngoài anh ta luôn nói đó là thành quả do mình tự cố gắng.”
“Đây là hóa đơn tôi chi để sửa sang căn nhà cho họ, tổng cộng hơn một triệu tệ.”
“Đây là những lần tôi lì xì cho Ôn Hạo vào dịp lễ tết, lần nào cũng bắt đầu từ năm con số trở lên.”
“Còn đây là những đoạn chat họ mượn tiền tôi với đủ lý do, tổng số tiền vượt quá hai triệu, chưa từng trả lại một đồng.”
Từng bản sao kê ngân hàng, từng ảnh chụp màn hình đoạn chat khiến người ta lạnh lòng, đã tái hiện rõ nét một sự thật: tôi bị trói buộc bởi cái gọi là tình thân, và bị đòi hỏi không điểm dừng.
Đối với bằng chứng đạo văn, tôi thậm chí mời một chuyên gia đầu ngành có danh tiếng trong nước, cùng với luật sư của tôi, cùng xuất hiện trước ống kính để giám định.
Chuyên gia xác nhận từ góc độ chuyên môn rằng, bài thi của Ôn Hạo có hơn 90% nội dung giống với bài viết gốc của tôi, cấu thành hành vi đạo văn nghiêm trọng.
Luật sư thì giải thích từ khía cạnh pháp lý, hành vi này trong tuyển dụng được định nghĩa là “gian lận”.
Cuối cùng, ở phần kết của buổi phỏng vấn, tôi nhìn thẳng vào máy quay, nói rõ ràng từng chữ.
“Tôi sẽ chính thức khởi kiện Ôn Hạo, cùng tất cả những tài khoản đã tham gia vu khống, nhục mạ và tiết lộ thông tin cá nhân của tôi trên mạng.”
“Tôi yêu cầu họ công khai xin lỗi, và bồi thường toàn bộ tổn thất kinh tế và tinh thần của tôi.”
“Internet không phải nơi nằm ngoài pháp luật. Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với lời nói và hành động của mình.”
Video phỏng vấn sau khi biên tập đã được đăng tải trên các nền tảng lớn trong đêm.
Dư luận, với tốc độ chưa từng có, hoàn toàn đảo chiều.
Những cư dân mạng từng công kích tôi ào ạt tràn vào tài khoản mạng xã hội của tôi để xin lỗi.
“Xin lỗi chị, tôi bị lừa rồi, thì ra chị mới là người bị hại thật sự!”
“Gia đình này đúng là hiện thân của câu chuyện ‘nuôi ong tay áo’, buồn nôn thật sự!”
“Ủng hộ Giám đốc Ôn đòi lại công lý! Những kẻ gian dối nơi công sở phải trả giá!”
“Đạo văn” và “gian lận tuyển dụng” như những cái mác đỏ chót, đóng chặt lên trán Ôn Hạo.
Hắn trở thành kẻ mà ai nấy đều muốn né xa.
Trường đại học mà hắn từng du học cũng đã để ý đến vụ việc này qua truyền thông, và rất coi trọng vấn đề liêm chính học thuật.
Ngay lập tức, nhà trường mở cuộc điều tra nội bộ.
Một tuần sau, trang chủ của trường thông báo: do Ôn Hạo vi phạm nghiêm trọng quy định về liêm chính học thuật khi còn học, đồng thời sử dụng những thông tin sai lệch để gian lận cơ hội việc làm, gây ảnh hưởng tiêu cực nghiêm trọng đến danh tiếng nhà trường, sau cuộc họp hội đồng quản trị, quyết định thu hồi bằng tốt nghiệp của Ôn Hạo.
Cú này khiến hắn mất luôn cái “mác du học” cuối cùng.
Biến thành một trò cười hoàn toàn.
Nhóm gia đình từng sôi nổi ấy, bỗng chốc im ắng như nghĩa địa.
Những người từng mỉa mai tôi, từng nịnh nọt gia đình anh tôi, từ đó không còn nói thêm lời nào, cũng chẳng gửi nổi một biểu tượng cảm xúc.
Tất cả họ, ăn ý mà lặng lẽ rút lui.