Chương 2 - Khi Cảm Xúc Gặp Gỡ Lý Trí

5

Sau khi khỏi bệnh và quay lại trường, tôi tình cờ gặp Phó Tư Hành và Bạch Thanh Nguyệt.

Tôi bước thẳng đến trước mặt cô ta, nghiêm túc nhìn vào mắt cô ta.

“Xin lỗi, Bạch học muội, hôm đó tôi không nên nổi giận với cô, là tôi không kiềm chế được tính khí của mình.”

Bạch Thanh Nguyệt dịu dàng mỉm cười: “Không sao đâu, chị à, em không để ý chuyện này đâu. Dù sao em cũng quen rồi mà.”

Đây là lần thứ hai cô ta nhấn mạnh rằng mình đã “quen” với việc bị ấm ức.

Dù là cố tình hay vô ý, tôi cũng chẳng buồn tính toán nữa.

Tôi khẽ mỉm cười cho có lệ, sau đó định rời đi.

Khi tôi đi ngang qua, Phó Tư Hành bỗng nhiên nắm lấy cổ tay tôi.

“Hết bệnh rồi à?”

Tôi lập tức rút tay ra, lùi lại một bước.

“Ừm.” Giọng tôi rất bình tĩnh.

Tôi nghĩ, là do tôi đã tự huyễn hoặc bản thân, rằng Phó Tư Hành đối xử với tôi đặc biệt hơn người khác.

Là tôi không nên nuôi hy vọng.

Phó Tư Hành nhìn tôi chăm chú, ánh mắt tối lại.

“Em bị sao vậy?”

Tôi lắc đầu, giọng nói có phần xa cách và khách sáo mà tôi cũng không kiểm soát được.

“Không sao, tôi phải đến thư viện, không làm phiền hai người nữa.”

Bây giờ tôi không thể chọc vào Phó Tư Hành, tránh xa là được rồi.

Sắc mặt Phó Tư Hành trông có vẻ không vui: “Em đang mỉa mai cái gì đấy?”

Tôi thật sự không hiểu tại sao tôi cố ý nhường không gian cho bọn họ, mà Phó Tư Hành vẫn không hài lòng.

Ánh mắt của Bạch Thanh Nguyệt thoáng lướt qua tôi, dường như có chút âm trầm trong khoảnh khắc.

Nhưng khi tôi chưa kịp nhìn rõ, Phó Tư Hành đã lên tiếng lần nữa.

“Em vẫn chẳng thay đổi gì cả, mãi mãi không biết tôn trọng người khác.”

Anh ta nhìn tôi đầy thất vọng, sau đó kéo Bạch Thanh Nguyệt rời đi.

Trong khoảng thời gian sau đó, tôi không chủ động liên lạc với Phó Tư Hành lần nào.

Anh ta cũng vậy, có lẽ bận rộn bên cạnh Bạch Thanh Nguyệt.

Những ngày đầu tiên, tôi vẫn cảm thấy khó chịu.

Thỉnh thoảng nhớ lại khoảng thời gian chúng tôi từng thân thiết, khi đó Phó Tư Hành thật sự rất tốt với tôi.

Tôi nghĩ rằng sự lạnh nhạt này sẽ kéo dài vô tận, rằng tôi và Phó Tư Hành sẽ không còn bất cứ liên hệ nào.

Nhưng, Bạch Thanh Nguyệt lại không hề hài lòng với điều đó.

6

Tối thứ Sáu.

Khi tôi ra khỏi thư viện, đã hơn 10 giờ rưỡi.

Trên con đường này hầu như không có ai.

Tình cờ thay, tôi chạm trán một vụ bạo lực học đường.

Hai nữ sinh giữ chặt Bạch Thanh Nguyệt, một cô gái khác liên tục tát vào mặt cô ta.

Miệng cô ta gằn giọng đầy bực tức:

“Mày có cái miệng thối thật đấy, tao đưa bạn trai về ký túc xá thì sao? Cần gì mày phải đi mách với giáo viên quản lý hả? Mẹ nó, có cản trở gì mày không?”

Mặt Bạch Thanh Nguyệt dường như đã sưng đỏ cả lên.

Đây là con đường duy nhất tôi có thể đi về ký túc xá, tôi đứng nấp một góc, lòng không chút gợn sóng.

Chỉ mong họ nhanh chóng kết thúc, để tôi có thể đi qua.

May mà, chẳng bao lâu sau, ba người kia thấy Bạch Thanh Nguyệt không phản kháng, cũng bớt giận mà bỏ đi.

“Xem đủ chưa?”

Bạch Thanh Nguyệt ngồi bệt dưới đất, bất chợt cất tiếng.

Tôi thản nhiên bước ra: “Tôi không có hứng thú với chuyện của các người, chỉ tình cờ đi ngang qua thôi.”

Cô ta bật cười nhẹ: “Cô nghĩ thật sự là vì tôi mách với giáo viên nên tôi mới bị đánh sao?”

Bạch Thanh Nguyệt khẽ vuốt lại tóc bên tai.

“Là vì bạn trai cô ta có ý với tôi, nên cô ta mới tức giận.”

“Nhưng tôi không buồn.” Cô ta nói, “Vì ít nhất, điều này chứng tỏ chỉ cần tôi đứng đó, sẽ có hàng loạt nam sinh lao vào theo đuổi tôi.”

“Bao gồm cả Phó Tư Hành.” Cô ta cười nói.

Một cơn lạnh buốt dâng lên từ lồng ngực.

“Chuyện đó không liên quan đến tôi.”

Quả nhiên, Bạch Thanh Nguyệt không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Tôi không muốn nghe những lời lẽ quái đản của cô ta, liền quay người định rời đi.

Nhưng bất thình lình, cô ta như phát điên, lao đến túm lấy tôi.

“Cô thích Phó Tư Hành đúng không?”

“Nhưng làm sao bây giờ, anh ấy lại thích tôi đấy.”

Cô ta nhìn tôi, cong môi cười.

Câu nói này chọc thẳng vào nỗi đau của tôi, tôi hất mạnh tay cô ta ra.

“Cô bị bệnh à?”

Bạch Thanh Nguyệt bỗng nhiên loạng choạng ngã xuống đất.

Tôi hơi sững sờ.

… Tôi đâu có dùng sức mạnh đến vậy?

“Phó Tư Hành!”

Toàn thân tôi cứng đờ.

Tôi quá quen với chủ nhân của giọng nói đó.

Phó Tư Hành bước qua tôi, chạy đến bên cạnh Bạch Thanh Nguyệt, đỡ cô ta dậy.

Anh ta nhẹ nhàng gạt tóc cô ta ra, nhìn thấy vết bầm trên mặt cô ta, sau đó quay sang nhìn tôi với ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

Thật là một vở kịch đầy kịch tính…

“Không phải tôi đánh, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó.”

Phó Tư Hành chẳng thèm đáp lời, chỉ cúi đầu hỏi Bạch Thanh Nguyệt: “Là cô ấy đánh em sao?”

Bạch Thanh Nguyệt cười gượng, đôi mắt long lanh ngấn lệ: “Thôi bỏ đi, đàn anh.”

Cô ta đã ngầm thừa nhận.

Tôi cười nhạt, “Tin hay không tùy anh.”

Tôi quay người định rời đi, nhưng Phó Tư Hành chặn đường tôi.

“Tôi sẽ không xin lỗi, Phó Tư Hành.”

Chuyện tôi không làm, tôi sẽ không nhận.

Giọng anh ta nhàn nhạt, không một chút cảm xúc.

“Được thôi.”

Tôi ngây người, linh cảm không lành.

“Thanh Nguyệt, lại đây.”

Anh ta gọi Bạch Thanh Nguyệt.

“Trả lại cho cô ấy.” Phó Tư Hành nói.

Tôi không chớp mắt nhìn anh ta.

Tự hỏi đi hỏi lại, đây có còn là người bạn thanh mai trúc mã mà tôi quen biết không?

Phó Tư Hành cúi đầu nhìn tôi.

“Bố mẹ em nuông chiều em quá rồi, khiến em trở thành con người như thế này, thậm chí còn học cách bắt nạt người khác.”

Tôi nắm chặt tay, sắc mặt tái nhợt.

“Anh nghĩ tôi một mình có thể đánh cô ta thành ra như vậy sao?”

Nhưng anh ta chẳng hề tin, chỉ cho rằng tôi đang ngụy biện.

Giọng anh ta lạnh lùng, không chút cảm xúc:

“Tôi không muốn ra tay với em.”

Anh ta nói.

Tôi lặng lẽ nhìn Bạch Thanh Nguyệt, giọng khàn đi:

“Cô rốt cuộc muốn gì?”

Bạch Thanh Nguyệt bỗng nhiên bật khóc nức nở.

Cô ta tiến đến trước mặt tôi, giơ tay lên và tát mạnh một cái.

“Cô là tiểu thư nhà giàu, là đại tiểu thư! Còn tôi nghèo đến mức phải chắt chiu từng đồng để đóng học phí.”

“Nếu cô đánh tôi, tôi dám đánh trả sao?! Tôi có tiền đền bù phí chữa trị cho cô không?! Nếu cô hận chuyện ở thủy cung hôm đó, thì cứ nói thẳng ra đi.”

“Cô và Phó học trưởng là thanh mai trúc mã, tôi không quấy rầy hai người là được rồi, sao cô vẫn phải động tay động chân với tôi?”

Cô ta gào khóc, giọng đầy oán hận: “Chỉ vì tôi là sinh viên nghèo, nhà tôi không bằng nhà cô, cô liền có quyền giày xéo tôi sao?!”

Tôi không kìm chế được, cả người run lên vì giận dữ, giơ tay định đánh lại.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, cổ tay tôi bị Phó Tư Hành túm chặt.

“Hứa Chiêu.” Anh ta nhìn tôi như nhìn một người xa lạ.

“Em cũng nên học một bài học đi.”

Dứt lời, anh ta mạnh tay đẩy tôi ngã xuống đất.

Tôi nhìn bóng lưng hai người họ rời đi, khẽ cất tiếng.

“Phó Tư Hành.”

“Mười năm qua, tôi coi như đã quen biết một con chó.”

“Nhưng chuyện hôm nay, tôi sẽ không để yên đâu.”

Dưới ánh trăng mờ nhạt, bóng lưng anh ta khựng lại trong chốc lát, nhưng không một lần quay đầu lại.

7

Con đường đó quá vắng vẻ, không có camera giám sát.

Cộng thêm việc ba nữ sinh kia đương nhiên sẽ không thừa nhận mình đã đánh người.

Tôi không thể biện minh được.

Rất lâu sau, tôi mới từ dưới đất đứng lên, lặng lẽ đi về ký túc xá.

Khi đến dưới lầu, tôi thấy Phó Tư Hành đứng dưới ánh đèn đường, sắc mặt không tốt.

Tôi không liếc nhìn anh ta một giây nào, cũng không dừng bước.

Nhưng anh ta lại chặn đường tôi.

“Cút đi.”

Tôi yếu ớt lên tiếng.

Anh ta đưa cho tôi một hộp thuốc cao dán.

Sau đó, anh ta đưa tay định chạm vào vết hằn đỏ trên mặt tôi.

Tôi nghiêng đầu tránh né.

Anh ta nhíu mày, môi mím chặt.

“Em đánh Thanh Nguyệt thành ra như vậy, tôi chỉ để cô ấy tát lại một cái.”

“Hứa Chiêu, đừng làm loạn nữa.”

Vừa dứt lời, điện thoại của Phó Tư Hành reo lên.

Anh ta bắt máy, giọng nói nũng nịu của một cô gái vang lên.

“Phó học trưởng, vết thương của em đau quá, anh có thể đến với em không?”

Phó Tư Hành cúp máy, lập tức rảo bước rời đi.

Mới đi được vài bước, anh ta như chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn tôi.

Ánh mắt dịu dàng, như đang trấn an tôi:

“Nhớ về thoa thuốc nhé.”

“Lần trước em nói muốn thử quán hoành thánh mới mở ngoài trường, ngày mai tôi dẫn em đi.”

Có vẻ anh ta rất vội, chưa kịp chờ tôi trả lời đã chạy đi mất.

Tôi cúi xuống nhìn hộp thuốc trong tay.

Khẽ nới lỏng tay, để mặc nó rơi xuống đất.

Tôi không thèm nhìn lại, lách qua người anh ta mà rời đi.

Quán hoành thánh đó, tôi từng muốn kéo Phó Tư Hành đi cùng.

Nhưng khi ấy anh ta chỉ thờ ơ từ chối tôi.

Anh ta nói: “Em không thể tự đi sao? Tôi bận kín lịch học rồi.”

Sau này, khi tôi quyết định tự đi ăn một mình, lại vô tình nhìn thấy anh ta và Bạch Thanh Nguyệt đang ngồi bên cửa sổ của quán.

Anh ta nói rằng anh ta bận, nhưng lại có thể dành thời gian cho Bạch Thanh Nguyệt.

Từ đó, tôi không còn muốn ăn món hoành thánh đó nữa.

Bây giờ, tôi cũng không có hứng thú.

Mà có lẽ, Phó Tư Hành cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi.

Ngày hôm sau, anh ta không đến tìm tôi.

Tôi lại cảm thấy hiếm khi được nhẹ nhõm đến thế.

Phó Tư Hành cứ dùng chuyện của bố mẹ tôi để uy hiếp tôi, giống như một ngọn núi khổng lồ đè nặng khiến tôi không thể thở nổi.

8

Nhưng nếu bỏ qua Phó Tư Hành mà nhắm vào Bạch Thanh Nguyệt, tôi vẫn có thể làm được.

Hôm đó, tôi và Bạch Thanh Nguyệt tình cờ học cùng một tầng.

Tan học, tôi kéo cô ta vào một góc vắng người, thẳng tay vả cô ta hai cái.