Chương 1 - Khi Bóng Đen Xuất Hiện
Khoảnh khắc biển quảng cáo khổng lồ rơi xuống.
Vị hôn phu của tôi theo bản năng lao đến che chắn cho em gái kế.
Sau khi xác nhận cô ta không hề hấn gì, Tạ Diễn Thần mới nhớ đến tôi:
“Dĩ Nhiên, anh xin lỗi… Ninh Ninh từng cứu mạng anh.”
Tôi dõi theo bóng lưng người thiếu niên vừa cứu tôi xong liền xoay người rời đi.
Bóng dáng ấy thẳng tắp như tùng xanh trên núi tuyết, máu đỏ tươi chảy dọc theo cánh tay anh.
“Anh nói đúng.”
Tạ Diễn Thần bàng hoàng ngẩng đầu:
“Em… không trách anh sao?”
Tôi khẽ cười, giọng bình thản:
“Dù sao cũng là ơn cứu mạng, nếu đổi lại là em, em cũng sẽ làm vậy thôi.”
1
Trung tâm thương mại xử lý sự cố rất nhanh.
Tôi ngồi trước màn hình, không ngừng tua đi tua lại đoạn video giám sát.
Ở đó, Tạ Diễn Thần bỏ gần tìm xa, trong khoảnh khắc nguy hiểm đã ôm chặt lấy Ôn Ninh.
Nhưng nhanh hơn anh ta, một bóng đen từ trong đám đông lao ra, đưa tôi thoát khỏi tấm biển đang sập xuống.
Chỉ là, vì né tránh không kịp, bàn tay anh đã bị rách một vết dài.
“Ôn tiểu thư, thật xin lỗi, hôm nay để cô chịu kinh hãi lớn như vậy. Cô có bất kỳ yêu cầu gì, bên chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp…”
Người phụ trách trung tâm thương mại không ngừng xin lỗi.
Tôi ngẩng đầu, giọng điệu dửng dưng:
“Không sao, chỉ là ông trời muốn chỉ cho tôi một con đường thôi.”
“Hả… gì cơ?”
Tôi không trả lời, chỉ xách túi, tự mình rời khỏi phòng giám sát.
Nếu nói trước kia tôi còn ôm chút kỳ vọng với Tạ Diễn Thần—
Thì từ giây phút này, anh ta đã bị tôi triệt để gạch bỏ khỏi đời mình.
Tôi không cần một vị hôn phu, khi đối mặt với ranh giới sinh tử lại chọn cứu người phụ nữ khác ngoài mẹ ruột của mình.
Càng không cần một bạn đời cả đời không thể thành thật với tôi.
Tôi gửi đoạn video cho bạn thân Giang Kỳ.
【Trong vòng hai tiếng, phải tra cho tôi tất cả thông tin về người này.】
Nửa phút sau, Giang Kỳ trả lời:
【Má ơi! Tạ Diễn Thần rốt cuộc đang làm cái trò gì thế? Lại lấy chuyện Ôn Ninh gọi 120 giúp mình ra để ngụy biện hả?】
【Lấy danh nghĩa báo ơn để làm chuyện bẩn thỉu! Đúng là rác rưởi!】
Còn Tạ Diễn Thần?
Lúc này, anh ta đã sớm có mặt trong bệnh viện tốt nhất thành phố, cùng Ôn Ninh — người hoàn toàn bình an vô sự — làm kiểm tra tim.
【Đừng quan tâm, điều tra xong nhớ gửi tôi.】
【Dĩ Nhiên?】
【Không có gì, tôi chỉ muốn xem rốt cuộc cái gọi là ơn cứu mạng này khó báo đáp đến mức nào thôi.】
【Ây da, biết ơn báo đáp! Không hổ là bạn thân chí cốt của tôi! Chuyện điều tra giao cho tôi!】
2
Bóng đêm mịt mùng bao trùm cả thành phố, chiếc đồng hồ treo tường chỉ đúng mười giờ.
Số của Giang Kỳ nhấp nháy trên màn hình điện thoại.
Tôi bấm nút nhận cuộc gọi, nét vẽ trong tay vẫn không dừng lại:
“Nói đi.”
“Xuống đi, dẫn cậu đi xem thứ hay ho.”
Giang Kỳ đã quen thấy những chuyện lớn, cái gì mà cô ấy gọi là hay thì chắc chắn sẽ không tầm thường.
Chỉ là bức tranh này của tôi vẫn còn thiếu một đôi mắt.
Có lẽ phải quay về mới có thể hoàn thành.
Chiếc xe thể thao màu đỏ gào thét trên con đường vắng, rất nhanh dừng lại trước một nhà xưởng tưởng như đã bị bỏ hoang.
Bên trong đèn sáng choang, tiếng hò hét, reo hò, chửi bới nối nhau không dứt.
Tôi hơi nhíu mày, khó hiểu nhìn sang Giang Kỳ.
Người phụ nữ với vẻ đắc ý đóng sầm cửa xe, kéo tôi sải bước đi thẳng vào trong:
“Cậu không phải muốn tất cả thông tin về người đó sao? Đưa cậu tự tay đào một chút.”
Hầm ngầm chật hẹp chật kín người từ mọi tầng lớp.
Nhưng điểm chung của họ là đều muốn nhìn những kẻ trên sàn vì chút tiền thưởng ít ỏi mà liều mạng.
“Thẩm Vọng, mày có được không đấy! Không được thì cút ngay cho tao xuống!”
“Nhìn cái mặt non choẹt thế kia, đánh đấm cái gì với anh Thiết? Tỷ lệ cược thấp quá rồi!”
“Ai nói nó không được? Tao còn lấy cả tiền lo hậu sự của mẹ tao ra đặt cược vào nó, nếu nó mà thua tao sẽ phế nó!”
“Rùa rúc bùn mà cũng tưởng mình ra gì.”
……
Có lẽ vì chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng máu me bạo lực như thế, tôi ngây ra một giây khi nhìn khuôn mặt giống hệt trong đoạn video.
Người trên sàn trông không lớn tuổi lắm.
Thân trên trần trụi, để lộ cơ bụng rắn chắc.