Chương 6 - Khi Bệnh Điên Bộc Lộ

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cô ta tưởng mình đi làm gián điệp, thực ra là tự tay đưa dao cho tôi cầm.

Điện thoại rung lên, cuộc gọi của Phó Hàn Chu hiện lên trên màn hình.

Tôi bắt máy, giọng nhẹ nhàng vui vẻ: “Alo, Phó tổng, bất ngờ không?”

“Giang Ninh!”

Tiếng gào thét của Phó Hàn Chu gần như làm thủng màng nhĩ tôi: “Tôi sẽ giết cô! Tôi sẽ giết cô!!”

“Đừng nóng giận thế chứ.”

Tôi nhìn gương mặt trắng bệch như giấy của anh ta trên màn hình, mỉm cười nói: “Đây mới chỉ là khởi đầu thôi.”

“Phần đặc sắc hơn vẫn còn ở phía sau.”

Cổ phiếu Tập đoàn Phó thị lao dốc không phanh.

Dự án khu đất ngập nước phía nam thành phố đương nhiên bị hủy, còn gánh thêm cái mác “hối lộ tình dục”.

Ông cụ Phó tức đến mức phát bệnh tim, phải đưa thẳng vào phòng ICU.

Phó Hàn Chu bị hội đồng quản trị đình chỉ công tác để kiểm điểm, còn Tô Mạn thì trở thành chuột chạy qua đường, ai cũng muốn đánh.

Tôi ngồi trong văn phòng, nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ, tâm trạng lại tốt chưa từng có.

“phó giám đốc Giang, Phó tổng… à không, Phó Hàn Chu đang ở sảnh dưới, làm loạn đòi gặp chị.”

Thư ký Tiểu Trương run rẩy bước vào báo cáo.

“Cho anh ta lên.”

Tôi xoay ghế giám đốc, ánh mắt nhìn về phía cửa.

Năm phút sau, Phó Hàn Chu xông thẳng vào.

Râu ria lởm chởm, hốc mắt trũng sâu, anh ta đã chẳng còn chút phong thái ngạo nghễ của thái tử gia giới tài phiệt ngày nào.

“Giang Ninh, cô đúng là con đàn bà độc ác!”

Anh ta lao tới định bóp cổ tôi, nhưng lập tức bị vệ sĩ tôi bố trí sẵn đè chặt xuống đất.

“Độc ác sao?”

Tôi bước tới trước mặt anh ta, ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ lên mặt anh ta: “So với những gì các người đã làm với tôi, chút thủ đoạn này của tôi tính là gì? Nhân từ à?”

“Ảnh là cô tung ra? PPT là cô sửa?” Phó Hàn Chu mắt đỏ ngầu như thú bị dồn vào đường cùng.

“Không chỉ thế.”

Tôi lấy ra một tập hồ sơ, ném thẳng vào mặt anh ta: “Xem cái này đi.”

Đó là toàn bộ bằng chứng gian lận tài chính của Tập đoàn Phó thị trong nhiều năm, cùng với hồ sơ Phó Hàn Chu dùng công ty vỏ bọc để rửa tiền.

Những thứ này được giấu rất sâu.

Nhưng trong mắt một kẻ điên, không có gì là giấu được.

Bởi vì thứ kẻ điên giỏi nhất, chính là lật tung cả thế giới.

Phó Hàn Chu nhìn đống tài liệu đó, hai tay bắt đầu run rẩy.

“Cô… sao cô lại có những thứ này?”

“Tôi đã nói rồi, tôi bị chứng ám ảnh cưỡng chế.”

Tôi mỉm cười nói tiếp: “Nhìn thấy mấy cuốn sổ sách lộn xộn như vậy, tôi không nhịn được muốn sắp xếp lại.”

“Tiện thể sao lưu một bản.”

“Cô muốn gì?” Giọng Phó Hàn Chu cuối cùng cũng lộ ra sự sợ hãi.

Nếu những thứ này bị phơi bày, anh ta không chỉ phá sản mà còn phải ngồi tù đến mục xương.

“Tôi muốn năm mươi mốt phần trăm cổ phần của Tập đoàn Phó thị.”

Tôi thẳng thừng nói, “chuyển sang tên tôi, ngay bây giờ, lập tức.”

“Không thể nào!” Phó Hàn Chu gào lên, “đó là cơ nghiệp nhà họ Phó!”

“Vậy thì đi tù đi.”

Tôi đứng dậy, làm bộ gọi điện báo cảnh sát, “nhân tiện nói luôn, con ngốc Tô Mạn kia vì muốn tự bảo vệ mình đã bán đứng anh rồi.”

“Cô ta đã giao cho cảnh sát bản ghi âm anh chỉ đạo cô ta quyến rũ tổng giám đốc đối thủ.”

“Chậc chậc, đúng là tai họa ập đến thì ai lo thân nấy.”

Phó Hàn Chu như bị sét đánh trúng.

“Mạn Mạn… bán đứng tôi?”

Anh ta không tin nổi người phụ nữ trước mặt mình luôn tỏ ra yếu đuối đáng thương, miệng nói yêu anh ta không ngớt, lại có thể quay lưng đâm sau lưng anh ta.

“Không tin sao? Vậy thì nghe thử đi.”

Tôi nhấn mở một đoạn ghi âm trong điện thoại.

Giọng the thé của Tô Mạn vang lên từ đoạn ghi âm: “Đều là Phó Hàn Chu ép tôi! Anh ta nói nếu tôi không ngủ với ông tổng kia, thì sẽ khóa thẻ tín dụng của tôi, còn dọa sẽ bắt tôi đi tiếp khách! Tôi là người bị hại!”

Ánh mắt của Phó Hàn Chu lập tức trở nên tăm tối tuyệt vọng.

Đó là tiếng vỡ vụn của niềm tin sụp đổ.

Phó Hàn Chu đã ký tên.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)