Chương 2 - Khi Bạn Thân Xuyên Vào Kịch Bản
Lý công công chán ghét đá văng nó ra, quay sang tôi nói giọng nửa nạt nửa mỉa:
“Thần phi nương nương, còn không tiếp chỉ?”
Trong lòng tôi, Lâm Uyển nóng rực như lửa, hơi thở yếu ớt.
Tôi không thể kéo dài nữa.
Tôi nhìn Tiêu Cảnh.
Người đàn ông vừa nãy còn miệng miệng gọi tôi “ái phi”, lúc này lại né ánh mắt tôi.
Hắn có chút khó xử, xoa xoa ngón tay:
“Ái phi, mẫu hậu nàng ấy… tuổi đã cao, chịu không nổi tức giận.”
“Dù sao đây cũng là việc nhà của Hầu phủ, trẫm cũng không tiện can thiệp quá sâu.”
“Hay là nàng đặt người xuống trước, trẫm gọi thái y đến trị, nàng theo trẫm về cung…”
Ha.
Đây chính là cái gọi là đế vương sủng ái?
Trước quyền lực và chữ hiếu, chỉ là trò cười.
Tôi không để ý Lý Đức Toàn, cũng không để ý Tiêu Cảnh, ôm Lâm Uyển bước thẳng ra ngoài.
“Thần phi! Nương nương dám kháng chỉ?!” Lý Đức Toàn thét lên, “Chặn lại! Chặn con đàn bà điên này cho ta!”
Rào rào.
Một nhóm thị vệ mang đao chắn ngang đường tôi.
Cố Trường Phong lau vệt máu ở khóe miệng, đắc ý cười:
“Nương nương, lời Thái hậu, người vẫn nên nghe thì hơn.”
“Con tiện tỳ này đã ký khế bán thân, sống là người của Hầu phủ, chết là quỷ của Hầu phủ, người không mang đi được.”
Tôi dừng lại.
Lâm Uyển trong lòng tôi co giật, mê sảng:
“Lạnh… lạnh quá…”
“Bảo… đừng lo cho tớ nữa… mau chạy đi…”
Tôi hít sâu một hơi, quay sang nhìn Lý Đức Toàn.
“Lý Đức Toàn.”
Tôi gọi thẳng tên hắn.
Lý công công sững người.
Tôi rảnh một tay giật phắt cây trâm vàng xuống, không nói lời thừa, nhấc tay đâm mạnh vào cổ tên thị vệ gần nhất!
Máu phun tung tóe, tên thị vệ ôm cổ đổ xuống.
Tất cả đều chết sững.
Ngay cả Tiêu Cảnh cũng trợn mắt:
“Ái phi?!”
Tôi cầm cây trâm dính máu, nhìn chằm chằm Lý Đức Toàn:
“Hôm nay ta không chỉ muốn đưa người đi.”
“Ai dám cản ta, ta giết kẻ đó.”
“Thái hậu? Bảo bà ta tự mình tới cản thử xem!”
Lý Đức Toàn hoảng hốt lùi lại:
“Điên rồi… điên rồi! Đây là tạo phản!”
“Hoàng thượng! Người cứ trơ mắt nhìn yêu phi này giết người sao?!”
Sắc mặt Tiêu Cảnh khó coi, nhưng mãi vẫn không hạ lệnh.
Tôi cược đúng rồi.
Tiêu Cảnh hận Thái hậu thấu xương.
Tôi giẫm lên máu, ôm Lâm Uyển từng bước bước ra.
Lần này, không ai dám cản.
Sau lưng truyền đến tiếng Cố Trường Phong nghiến răng nghiến lợi:
“Đừng sợ, có Thái hậu ở đó, nàng ta không kiêu ngạo được mấy ngày.”
“Con tiện nhân kia chỉ cần còn trong tay ta một ngày, ta có cách xử chết nó.”
Tôi không dừng bước.
Cố Trường Phong, tốt nhất ngươi hãy cầu cho Thái hậu có thể che chở ngươi cả đời.
03
Về cung xong, tôi vận dụng hết mọi mối quan hệ, mời thái y đến.
Thái y chẩn xong thì liên tục lắc đầu:
“Nương nương, thân thể vị cô nương này vốn đã yếu, lại quỳ trong tuyết lâu như vậy, hàn khí thấm tận xương, thêm nữa…”
“Thêm nữa cái gì?” tôi hỏi.
“Thêm nữa… mười đầu ngón tay bị người ta sống sượng nhổ hết móng, vết thương lở loét, độc khí công tâm.”
“Hơn nữa, trong cơ thể nàng còn có rất nhiều thứ lạnh sống cứng chưa tiêu hóa, làm tổn thương tỳ vị…”
“Sợ là… sợ là không qua nổi đêm nay.”
“Nhổ móng tay?” đầu tôi ong một tiếng.
Trong đầu tôi như nổ “ầm” một cái.
Tôi lao vào nội điện, giật phăng lớp băng vải—đôi ngón tay vốn thon mảnh giờ máu thịt be bét, cả mười móng tay đều biến mất.
“Là Liễu Nhi…”
Lâm Uyển tỉnh rồi, ánh mắt trống rỗng nhìn lên nóc màn mà rơi nước mắt.
“Nó nói… tay tớ đẹp quá, quyến rũ Hầu gia… nên sai người… nhổ móng tay tớ, từng cái một…”
“Rồi còn trộn mấy cái móng bị nhổ xuống vào cơm, ép tớ nuốt…”
Máu trong người tôi như chảy ngược.
Máu dồn ứ, dạ dày tôi cuộn lên từng đợt.
Súc sinh.
Đám súc sinh này!
“Bảo…” Lâm Uyển khó nhọc quay đầu nhìn tôi.
“Tớ muốn về nhà… tớ muốn ăn lẩu… tớ muốn uống trà sữa…”
“Chúng mình không chơi nữa… được không?”
“Tớ nhớ mẹ…”
Tôi nắm lấy phần da lành phía trên cổ tay cô ấy, nước mắt rơi lộp bộp.
“Ừ, mình về nhà. Đợi tớ giết chúng, mình sẽ về nhà.”
“Cậu cố lên, xin cậu, cố lên…”
Đúng lúc đó, bên ngoài truyền vào một trận ồn ào.
“Thái hậu giá lâm…!”
Chưa kịp phản ứng, cửa điện đã bị người ta đạp mạnh mở toang.
Thái hậu mặc phượng bào đen dát vàng, mặt lạnh như băng bước vào.
Sau lưng là Lý Đức Toàn và Liễu Nhi với vẻ mặt tủi thân.
“Quỳ xuống!”
Thái hậu quát một tiếng, hai bà mụ xông lên đá thẳng vào khoeo chân tôi, tôi nặng nề quỳ sụp trên nền gạch vàng.
“Thần phi, ngươi thật to gan!”
“Vì một con nô tỳ hạ tiện, dám công khai kháng chỉ, làm bị thương thị vệ, trong mắt ngươi còn có ai gia hay không?”
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng bà ta:
“Nếu Thái hậu đã biết vương pháp, vậy Cố Hầu phủ coi mạng người như cỏ rác, ngược đãi lương gia nữ tử, vì sao Thái hậu không quản?”
“Láo xược!”
Thái hậu giơ tay tát thẳng một cái lên mặt tôi.
Đau rát như lửa.
“Đó là việc nhà của Hầu phủ! Con tiện tỳ kia đã ký khế bán thân, chủ nhà muốn đánh muốn giết là quyền của chủ nhà!”
Liễu Nhi núp sau Thái hậu, nở một nụ cười khiêu khích với tôi.
Nó cầm khăn tay, giả vờ lau nước mắt:
“Thái hậu nương nương, xin người đừng trách tỷ tỷ.”
“Tỷ tỷ cũng bị con tiện tỳ kia lừa gạt thôi.”
“Con tiện tỳ đó biết tà thuật vu cổ, mê hoặc tỷ tỷ đến thần hồn điên đảo, đến cả hoàng thượng cũng chẳng để vào mắt nữa kìa.”
Vu cổ.
Đây là đại kỵ lớn nhất trong hậu cung.
Quả nhiên, sắc mặt Thái hậu biến đổi, ánh mắt lập tức đầy sát khí.
“Người đâu! Đi lục soát!”