Chương 3 - Khi Ba Mẹ Bỏ Rơi Tôi

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Nên giờ con mệt, không thấy đói, muốn nghỉ ngơi. Mẹ đừng hiểu lầm.”

Nói xong, tôi vác hành lý đi thẳng về phòng.

Hiếm hoi lắm mẹ mới giữ tay tôi lại, khuôn mặt hiện lên vẻ áy náy chưa từng có:

“Thu Thu, con… đừng hiểu lầm, mẹ không biết mà…”

Ừm, tôi sống lang thang một tháng trời, mẹ chưa từng hỏi tôi đang ở đâu, sống thế nào.

Cho nên mẹ không biết tôi đã đi những đâu, cũng không biết hôm nay tôi về nhà, là điều hợp lý thôi.

Nghĩ vậy, tôi gật đầu qua loa:

“Con không hiểu lầm đâu. Con về phòng nghỉ đã.”

Vừa dứt lời tôi định đi tiếp, nhưng mẹ lại không buông tay, ngược lại còn siết chặt hơn:

“Thu Thu, chờ con nghỉ ngơi xong, nhớ kể cho mẹ nghe con đã đi những đâu nhé.”

Tôi mệt lả, chỉ đáp một tiếng “Dạ” rồi mở cửa phòng.

Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến bộ não đang uể oải của tôi lập tức tỉnh táo hẳn.

Sách vở tôi yêu quý bị vứt ngổn ngang đầy sàn, giá treo quần áo thì toàn đồ dơ của Lục Khả Khả, ngay cả con gấu bông của tôi cũng bị rạch tả tơi.

Mẹ đi theo phía sau, nhìn thấy tất cả, dường như định nói điều gì đó.

Nhưng chưa kịp mở miệng, Lục Khả Khả đang ngồi vắt chân ngoài phòng khách liền ôm ngực, đổ vật xuống đất.

Mẹ trừng mắt nhìn tôi một cái sắc như dao, vội chạy tới đỡ lấy nó, vừa bấm gọi cấp cứu vừa hoảng loạn.

Trong lúc chờ xe cứu thương, mẹ quay sang mắng tôi, giọng đầy bất mãn:

“Sao con vừa về đã bắt nạt em? Lục Thu Thu, con muốn mẹ phải làm thế nào con mới hài lòng đây?!”

Tôi không giống trước đây vội vàng cãi lại, mà chỉ bình tĩnh nhìn mẹ đang nổi giận:

“Từ lúc con bước vào nhà, chỉ mới nói mấy câu.”

“Lục Khả Khả phá tan phòng con, con còn chưa liếc nhìn nó một cái. Con đã làm sai gì?”

Bị tôi hỏi đến mức cứng họng, mẹ bỗng sững người tại chỗ, không nói được gì nữa.

Lúc này, Lục Khả Khả—người vừa mới còn nhắm nghiền mắt—bỗng mở mắt ra, kéo tay áo mẹ:

“Mẹ ơi, con sợ chị giận con, sợ chị không thích con…”

Nghe xong lời Lục Khả Khả, sắc mặt mẹ tôi lại trở nên lạnh lùng:

“Nếu Khả Khả xảy ra chuyện gì, mẹ sẽ hỏi tội con!”

Tôi gật đầu hờ hững:

“Được thôi.”

Tôi biết rõ, Lục Khả Khả hoàn toàn không có gì hết.

Nó chỉ đơn giản là không muốn ánh mắt của ba mẹ rơi lên người tôi, dù chỉ một giây.

Nhưng nó không biết—giờ đây tôi đã chẳng buồn quan tâm nữa rồi.

Đã thích đóng kịch giả bệnh như vậy, thì cứ việc tiếp tục đi.

Vừa hay mọi người đều rời khỏi, tôi cũng có thể yên tĩnh mà nghỉ ngơi.

5

Sau khi hai người họ rời đi, tôi tắm nước nóng một trận thật đã, rồi mang hết đồ đạc của Lục Khả Khả ném ra ngoài.

Bao gồm cả con gấu bông của tôi.

Đó là món quà sinh nhật ba mẹ tặng tôi từ hồi còn rất nhỏ, tôi đã giữ gìn suốt hơn mười năm trời.

Tôi từng tỉ mẩn lau chùi, đêm nào cũng ôm ngủ.

Tựa như chỉ cần như vậy, tôi có thể quay lại khoảng thời gian được ba mẹ yêu thương trọn vẹn.

Nhưng giờ thì… chẳng còn quan trọng nữa.

Tôi leo lên giường, ngủ một giấc thật ngon.

Tỉnh dậy không thấy ai trong nhà, nhìn thấy thông báo từ Thanh Hoa mời tham gia khoá bồi dưỡng mùa hè, tôi nghĩ vài giây rồi đồng ý tham gia.

Nếu là trước kia, tôi nhất định sẽ không đi.

Lục Khả Khả không cho phép tôi vượt mặt nó ở bất kỳ phương diện nào, nếu không thì sẽ khóc lóc om sòm, rồi lên cơn đau tim.

Mỗi lần như vậy, ba mẹ sẽ nhìn tôi đầy thất vọng rồi thở dài.

Lâu dần, tôi đã quen với việc giấu đi ánh hào quang của mình, không dám thể hiện sự nổi bật trước mặt gia đình.

Không phải vì tôi sợ Lục Khả Khả, mà vì tôi không muốn ba mẹ phải phiền lòng vì mấy chuyện vặt vãnh.

Nhưng giờ đây, tôi đột nhiên không muốn nhẫn nhịn nữa.

Tình yêu của ba mẹ, tôi giành không được thì thôi.

Còn những thứ khác, đã là của tôi—thì nhất định phải giữ lấy.

Khóa học sẽ bắt đầu sau một tuần, hai ngày sau, Lục Khả Khả bình phục, ba mẹ dẫn nó về nhà.

Vừa nhìn thấy tôi, sắc mặt mẹ có phần lúng túng:

“Thu Thu, mấy ngày nay con ở nhà một mình, ổn không?”

Kèm theo câu hỏi của mẹ, Lục Khả Khả từ sau lưng bà ló ra, nở một nụ cười đầy thách thức.

Tôi thấy thật nhàm chán, chỉ liếc nhìn họ một cái, rồi quay lại tiếp tục đọc slide bài học:

“Khá ổn, yên tĩnh, không ai làm phiền.”

Cả phòng khách lập tức chìm trong im lặng.

Ba mẹ không nói gì, dường như đang đợi tôi than phiền, giống như trước kia sẽ cãi nhau một trận.

Nhưng tôi không làm vậy, mà dồn toàn bộ sự chú ý vào việc học.

Không biết đã bao lâu, tôi thấy hơi mỏi nên tháo tai nghe ra, vào bếp cắt một đĩa xoài.

Lúc đi ngang bàn trà, ba theo thói quen đưa tay ra định lấy.

Tôi hơi ngạc nhiên:

“Đây là xoài thường của con, còn xoài nhập khẩu của Lục Khả Khả ở trong tủ lạnh, con không đụng tới.”

Mặt ba cứng đờ:

“Thu Thu, ba không có ý đó, ba chỉ là…”

Tôi chợt hiểu ra.

Trước kia để được ba mẹ khen ngợi, tôi luôn cố gắng làm vài chuyện nhỏ lấy lòng—cắt trái cây là một trong số đó.

Nhưng hôm nay tôi mải mê học hành, hoàn toàn quên mất điều đó.

Lúc tôi còn đang do dự, Lục Khả Khả lại giở giọng yếu ớt:

“Ba ơi, tối nay con muốn ăn tôm rim cay.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)