Chương 8 - Khi Ánh Sáng Tìm Về

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Và một bức ảnh chụp trong nhà xác bệnh viện.

Trong ảnh, tôi nằm trên giường sắt lạnh lẽo, khuôn mặt bình yên.

Chỉ tiếc rằng… đôi mắt kia, đã không còn nguyên vẹn.

Giang Cảnh Nhiên nhìn Niệm Niệm, nước mắt lặng lẽ rơi.

Anh đau đớn đập đầu xuống sàn nhà.

“Tô Thanh Hòa… anh đáng chết… anh đáng chết!”

8.

Niệm Niệm sợ hãi vì bộ dạng của Giang Cảnh Nhiên.

Con bé nhào tới, ôm chặt lấy đầu anh.

“Bố đừng khóc, bố đừng đau nữa…”

Con bé bắt chước cách tôi từng dỗ dành nó, khẽ thổi lên vết thương trên trán của anh.

Giang Cảnh Nhiên ôm chặt lấy con, khóc như muốn đứt từng khúc ruột.

“Tô Thanh Hòa!”

Anh đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe quét khắp căn phòng trống trải.

“Anh biết em đang ở đây!”

“Ra đây gặp anh đi! Em mắng anh, em đánh anh cũng được!”

“Cầu xin em… cho anh gặp em một lần thôi…”

Khoảnh khắc nghe thấy tiếng gọi ấy, thân thể tôi bắt đầu trở nên trong suốt.

Tôi cảm nhận được… sức mạnh của mình đang dần tan biến.

Không, tôi không thể đi được.

Tôi còn chưa thấy Niệm Niệm trưởng thành, còn chưa thấy anh làm lại từ đầu…

Tôi cố gắng níu giữ, muốn tụ lại hình dạng linh hồn.

Không thấy phản hồi, ánh sáng trong mắt Giang Cảnh Nhiên từng chút từng chút vụt tắt.

Anh tuyệt vọng buông lỏng tay, ôm đầu, phát ra tiếng gầm đau đớn như một con thú bị thương.

“Vì sao… em lại không chịu gặp anh dù chỉ một lần…”

“Em hận anh đến thế sao?”

Không. Em không hận anh.

Em yêu anh, Giang Cảnh Nhiên.

Từ đầu đến cuối, em chỉ yêu một mình anh.

Niệm Niệm đưa bàn tay nhỏ lau nước mắt cho anh.

“Bố ơi, mẹ biến thành ngôi sao rồi. Mẹ đang ở trên trời, dõi theo chúng ta.”

“Mẹ nói, mắt của bố là mắt của mẹ. Bố thấy gì, mẹ cũng sẽ thấy.”

Giang Cảnh Nhiên đột ngột ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Niệm Niệm.

“Con… chính miệng mẹ nói với con sao?”

Niệm Niệm gật đầu thật mạnh.

“Mẹ nói, mẹ thích nhất là đôi mắt của bố, vì trong đó có những vì sao… và có cả mẹ nữa.”

Nước mắt Giang Cảnh Nhiên lại một lần nữa vỡ òa.

Anh ôm lấy đôi mắt mình — nơi từng là niềm kiêu hãnh lớn nhất.

Giờ đây… lại trở thành nguồn gốc của nỗi đau không dứt.

“Tô Thanh Hòa… Thanh Hòa của anh…”

Anh cứ thế lặp đi lặp lại tên tôi, giọng khàn đặc, tan vỡ từng chữ.

Từ ngày hôm đó, Giang Cảnh Nhiên thay đổi.

Việc đầu tiên anh làm, là đi tìm Mạnh Thanh Nguyệt.

Anh không báo cảnh sát, cũng không mắng chửi hay đánh đập.

Anh chỉ đứng trước mặt cô ta, bình tĩnh bấm một cuộc điện thoại.

Đầu dây bên kia — là đối thủ kinh doanh lớn nhất của cha Mạnh Thanh Nguyệt.

Giang Cảnh Nhiên giao toàn bộ tư liệu — những bí mật đen tối đủ để hủy diệt nhà họ Mạnh — không giấu một lời.

“Tôi không cần gì khác. Tôi chỉ muốn họ… trắng tay.”

Anh nói qua điện thoại, bằng giọng bình thản đến lạnh lùng.

Mạnh Thanh Nguyệt quỳ rạp trước mặt anh, khóc lóc van xin:

“Cảnh Nhiên, em sai rồi… em thật sự sai rồi! Chỉ vì em quá yêu anh…”

“Yêu tôi?” – Giang Cảnh Nhiên bật cười, giễu cợt.

Anh cúi xuống, bóp cằm cô ta, ánh mắt đỏ ngầu như máu nhìn thẳng:

“Cô chẳng phải luôn ghen tị với Tô Thanh Hòa sao?”

“Chẳng phải cô luôn thấy cô ấy dơ bẩn, không xứng sao?”

“Vậy thì tôi sẽ khiến cô… còn dơ bẩn hơn cô ấy, còn hèn hạ hơn cô ấy.”

“Tôi sẽ để cô tận mắt nhìn thấy nhà họ Mạnh bị hủy diệt, để cô rơi từ trên mây xuống bùn đất, để cô nếm trải tất cả những gì cô ấy từng chịu đựng.”

“Đó là cái giá cô phải trả.”

Anh buông tay, lấy khăn tay lau qua:“Cút đi.”

“Đừng để tôi thấy mặt cô lần nữa.”

Kết cục của nhà họ Mạnh, thậm chí còn thảm hơn lời Giang Cảnh Nhiên nói.

Chưa đầy một tháng sau, chính thức tuyên bố phá sản, nợ nần chồng chất.

Mạnh Thanh Nguyệt từ tiểu thư lá ngọc cành vàng, trở thành kẻ bị cả xã hội ruồng bỏ.

Nghe nói, vì để trả nợ, cô ta phải vào những quán bar dơ bẩn nhất để làm việc.

Sau đó… chẳng còn ai nghe tin gì về cô ta nữa.

9.

Giải quyết xong Mạnh Thanh Nguyệt, Giang Cảnh Nhiên bắt đầu ra tay với Triệu Uy.

Nhưng lần này, anh không dùng đến thủ đoạn thương trường.

Mà chọn một cách trực tiếp hơn — cũng tàn nhẫn hơn.

Cả đời Triệu Uy mê sưu tầm, tâm huyết lớn nhất là một bộ sưu tập bản thảo cổ quý hiếm, coi như tính mạng của mình.

Hắn không có người thân — những bản thảo đó chính là tất cả.

Giang Cảnh Nhiên vận dụng mối quan hệ, điều tra ra vị trí két sắt lưu trữ bí mật nơi chứa bộ sưu tập đó.

Rồi, vào một đêm khuya, anh hẹn gặp Triệu Uy.

Trên tầng cao nhất của một tòa nhà, Giang Cảnh Nhiên vung tay, ném từng tấm ảnh vào mặt hắn.

Trong ảnh — là khung cảnh két sắt đang cháy rực trong biển lửa, những trang bản thảo hóa thành tro bụi.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)