Chương 4 - Khi Ánh Sáng Tìm Về

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

3.

Tối đó, Giang Cảnh Nhiên bảo bảo mẫu đưa Niệm Niệm đi ngủ ở phòng khách.

Chiếc giường công chúa to lớn được phủ chăn lông mềm mại, nhưng Niệm Niệm lại đứng bên cạnh, nhất quyết không chịu leo lên.

Bảo mẫu bối rối: “Tiểu thư à, giường rất êm, con mau lên ngủ đi.”

Niệm Niệm lắc đầu, ôm chặt con thỏ bông đã bạc màu trong lòng.

Bảo mẫu hết cách, đành phải đi xin chỉ thị của Giang Cảnh Nhiên.

Anh từ thư phòng bước ra, mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn.

“Lại bày trò gì nữa đây?”

Anh đi tới trước mặt Niệm Niệm, cúi xuống nhìn con bé từ trên cao.

“Tại sao không chịu ngủ?”

Niệm Niệm liếc nhìn chiếc giường to rộng, lại nhìn Giang Cảnh Nhiên, rồi ánh mắt dừng lại ở bên cửa phòng.

Con bé lặng lẽ đi đến chỗ cửa, nhẹ nhàng nằm xuống đất, co người nhỏ xíu lại trên nền gạch lạnh lẽo.

Lông mày Giang Cảnh Nhiên cau lại thành hình chữ xuyên.

“Ai cho phép con ngủ dưới đất? Dậy ngay!”

Niệm Niệm run lên vì bị quát, nước mắt lưng tròng.

Con bé lí nhí, nghẹn ngào giải thích:

“Mẹ cháu không thấy được cửa, ban đêm ra ngoài sẽ đập đầu, sẽ chảy máu…”

“Cháu ngủ ở đây, nếu mẹ đi ra đụng trúng cháu, sẽ biết chỗ này là cửa…”

“Như vậy mẹ sẽ không bị đau nữa…”

Toàn thân Giang Cảnh Nhiên run lên.

Không thấy cửa… sẽ đập đầu?

Đầu anh rối tung cả lên. Những ký ức về tôi mà anh cố gắng quên đi, từng chút một, bắt đầu cuộn trào không kiểm soát.

Anh nhớ lại, khoảng thời gian trước khi tôi rời đi, tôi hay vụng về, va vào góc bàn, bị bỏng khi rót nước…

Lúc đó anh chỉ nghĩ tôi là vì lo nghĩ chuyện chia tay nên mới tâm trạng bất ổn.

Nhưng giờ ngẫm lại, mọi dấu hiệu đều quá rõ ràng.

Chỉ là anh cười lạnh một tiếng, ép bản thân phải dập tắt những ý nghĩ hoang đường ấy.

“Mẹ mày là đồ vô dụng, mày không cần phải giống cô ta.”

Anh cúi người, định kéo Niệm Niệm lên khỏi sàn.

Nhưng Niệm Niệm ôm chặt lấy khung cửa, vừa khóc vừa la thất thanh: “Không! Mẹ sẽ đau! Mẹ sẽ chảy máu!”

Tiếng khóc của con bé sắc nhọn và tuyệt vọng, như một con thú nhỏ bị thương.

Bàn tay Giang Cảnh Nhiên khựng lại giữa không trung.

Cuối cùng, anh không nói thêm lời nào, quay người đập cửa bỏ đi.

Đêm đó, Niệm Niệm thật sự ngủ thiếp đi trên nền đất lạnh lẽo.

Cơ thể nhỏ bé cuộn lại, như vẫn còn gắng gượng hoàn thành “nhiệm vụ chặn cửa bằng thân mình”.

Tôi ngồi cạnh con bé, cả đêm không chợp mắt.

Vài ngày tiếp theo, Giang Cảnh Nhiên dường như quên luôn sự tồn tại của Niệm Niệm.

Anh ra khỏi nhà từ sớm, tối muộn mới về, thỉnh thoảng có mặt ở nhà thì cũng chỉ nhốt mình trong thư phòng.

Ngược lại, Mạnh Thanh Nguyệt thì thường xuyên lui tới. Mỗi lần nhìn thấy Niệm Niệm ngủ co ro trên tấm thảm cạnh cửa, ánh mắt cô ta đều tràn đầy chán ghét.

Cô ta xem Niệm Niệm là cái gai trong mắt, là cái đinh trong tim.

Nhất là khi cô ta phát hiện, tuy Giang Cảnh Nhiên đối xử lạnh nhạt với Niệm Niệm, nhưng lại mặc nhiên để con bé ngủ trên tấm thảm trong phòng ngủ của anh.

Cơn ghen tuông và cảm giác bị đe dọa trong cô ta lập tức dâng đến đỉnh điểm.

4.

Hôm nay, Mạnh Thanh Nguyệt lại đến.

Cô ta xách theo mấy túi đồ lớn, nói là đồ mới mua.

Trong phòng khách, cô ta lần lượt khoe từng bộ với Giang Cảnh Nhiên.

“Cảnh Nhiên, anh xem bộ này có hợp với em không?”

Giang Cảnh Nhiên chỉ hờ hững đáp cho có lệ.

Ánh mắt anh không tự chủ được mà cứ liếc về phía phòng ngủ.

Niệm Niệm đã nhốt mình trong đó cả ngày, không hề bước ra ngoài.

Mạnh Thanh Nguyệt phát hiện anh đang mất tập trung, sắc mặt sa sầm.

Cô ta giậm gót giày cao gót, bước thẳng về phía phòng ngủ.

“Để xem con nhãi câm kia trong đó giở trò gì.”

Cô ta đẩy cửa ra, thấy Niệm Niệm đang ngồi trên thảm, ôm con thỏ nhồi bông cũ kỹ, thì thầm trò chuyện với nó.

“Thỏ con, mày có đói không? Niệm Niệm để dành bánh quy cho mày đó.”

“Thỏ con, mày đừng sợ. Mẹ nói bố là người tốt, bố chỉ bị bệnh thôi.”

Mặt Mạnh Thanh Nguyệt méo xệch vì tức.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)