Chương 10 - Khi Ánh Sáng Tìm Về
Thanh Hòa, để anh ôm em một cái, được không?
Chỉ một cái thôi.
Tôi vừa khóc vừa nhào vào lòng anh.
Lần này, tôi không xuyên qua anh nữa.
Tôi thực sự cảm nhận được hơi ấm, cảm nhận được nhịp tim của anh.
Dù chỉ là một khoảnh khắc rất ngắn.
(– Hoàn –)
Nhưng với tôi, như vậy là đủ rồi.
Cơ thể Giang Cảnh Nhiên cứng đờ.
Anh cảm nhận được cái ôm mơ hồ ấy.
Anh siết chặt vòng tay, như muốn hòa tan tôi — người vô hình giữa không khí — vào tận xương tủy.
Thanh Hòa… đừng đi…
Anh nghẹn ngào, không thốt nổi thành lời.
Xin em… đừng rời xa anh lần nữa…
11
Cái ôm ấy đã rút cạn toàn bộ sức lực của tôi.
Cơ thể tôi trở nên trong suốt chưa từng thấy.
Tôi biết, mình sắp phải rời đi.
Giang Cảnh Nhiên dường như cũng nhận ra điều gì đó.
Anh hoảng loạn nhìn quanh, gọi tên tôi không ngừng.
Thanh Hòa! Đừng đi! Trả lời anh đi!
Tôi hé môi, nhưng không phát ra được âm thanh nào.
Tôi chỉ có thể nhìn anh, dồn hết sức lực cuối cùng, mỉm cười với anh.
Giang Cảnh Nhiên, tạm biệt.
Hãy sống thật tốt, cùng Niệm Niệm.
Một luồng ánh sáng vàng bao trùm lấy tôi.
Tôi cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, như trút bỏ được mọi bệnh tật và gánh nặng.
Tôi cứ nghĩ đó là kết thúc — nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tôi lại phát hiện mình không biến mất.
Tôi đang lơ lửng giữa không trung.
Tôi không còn thấy tay chân mình đâu nữa, chỉ là một linh hồn mang ý thức.
Tôi thấy Giang Cảnh Nhiên quỳ gục dưới đất, gào khóc trước cơ thể tôi đã không còn hơi thở.
Tôi thấy Niệm Niệm chạy từ trong biệt thự ra, ôm lấy anh, khóc gọi: bố ơi.
Tôi cố gắng ôm lấy họ, cố gắng lau nước mắt cho họ, nhưng ngón tay tôi chỉ lướt qua cơ thể họ — không chạm được bất cứ thứ gì.
Giang Cảnh Nhiên ngẩng đầu, dùng đôi mắt từng thuộc về tôi, nhìn cơ thể đã lạnh giá của tôi lần cuối.
Trong ánh mắt ấy… có quyến luyến, có tuyệt vọng, và có sự buông bỏ.
Anh hướng về khoảng không, mấp máy môi.
Anh yêu em.
Tôi lơ lửng trước mặt anh, vừa khóc vừa đáp lại, dù anh không thể nghe thấy.
Em cũng yêu anh.
Tôi… vẫn chưa biến mất.
Có lẽ vì chấp niệm quá sâu, hoặc cũng có thể là ông trời thương xót, nên tôi đã ở lại — trở thành người bảo hộ vô hình của ngôi nhà này.
Sau đêm hôm đó, tôi chứng kiến Giang Cảnh Nhiên ngã bệnh nặng.
Tôi luôn ở bên anh, không rời nửa bước, nhìn anh mê man sốt cao, gọi tên tôi trong cơn mê sảng.
Niệm Niệm bắt chước dáng vẻ người lớn, dùng khăn ấm hạ sốt cho anh, từng ngụm từng ngụm đút nước cho anh uống.
Nhìn gương mặt nhỏ bé giống tôi như đúc, tim tôi như bị xé thành trăm mảnh.
May mắn thay, nhờ có Niệm Niệm, Giang Cảnh Nhiên mới dần tìm lại ý chí sống tiếp.
Anh nhìn về phía không trung — chính là nơi tôi đang đứng — thì thầm: “Thanh Hòa đã giao Niệm Niệm cho mình, mình không thể để cô ấy thất vọng.”
Tôi cũng bắt đầu “sống cùng” anh, chăm sóc Niệm Niệm một cách tận tâm hơn.
Niệm Niệm thích vẽ tranh, tôi thấy anh xây riêng cho con một phòng vẽ, mời giáo viên tốt nhất.
Niệm Niệm thích chơi đàn, tôi thấy anh mua cây đàn piano tốt nhất về nhà.
Những gì có thể cho, anh đều dành hết cho con gái chúng tôi.
Anh đang thay tôi, bù đắp lại tất cả tình yêu mà tôi không thể trao cho con.
Niệm Niệm rất ngoan, cũng rất thông minh.
Con bé biết mẹ không còn nữa, nhưng không hề biết mẹ vẫn luôn ở ngay bên cạnh.
Tập tranh của con ngày một dày, vẽ đầy hình ảnh trong trí nhớ — mẹ mỉm cười, mẹ dang tay ôm, mẹ khiêu vũ dưới bầu trời đầy sao.
Trong tranh của con, tôi chưa từng rời đi.
Ngoài đời thực, cũng vậy.
Giang Cảnh Nhiên thường xuyên nói chuyện với không khí.
Kể những chuyện thú vị ở công ty, kể chuyện con gái lớn lên từng ngày.
“Thanh Hòa, em nghe thấy không?” — lúc nào anh cũng hỏi như vậy.
“Em nghe thấy rồi.” — tôi vẫn luôn trả lời, dù không phát ra âm thanh.
Tôi tin rằng, khi đã chọn ở lại, trái tim chúng tôi đã hòa làm một.
Cây long não ấy, trở thành nơi đoàn tụ của một gia đình ba người.
Mỗi năm đến ngày giỗ tôi, anh lại dắt Niệm Niệm đến ngồi dưới gốc cây nguyên một ngày.
Niệm Niệm bày những bức vẽ mới nhất trước bia mộ, còn tôi thì ngồi trên đó, lặng lẽ nhìn hai bố con.
Anh sẽ kể tôi nghe rằng họ sống rất tốt, bảo tôi đừng lo.