Chương 1 - Khi Ân Tình Tan Vỡ
Nhìn thấy vị hôn phu Lâm Hoài Cảnh đeo huân chương công trạng lên vai Thẩm Uyển, tôi lập tức quay người, nhét năm trăm đồng tiền hồi môn đã chuẩn bị sẵn vào tay người khác.
“Đồng chí, đây là chút lòng thành của tôi để cảm ơn mọi người.”
Lâm Hoài Cảnh vốn là trẻ mồ côi, cha mẹ tôi thương người nên đã nuôi nấng hắn, coi như thanh mai trúc mã với tôi.
Ba năm trước, cha mẹ tôi hy sinh, chính hắn chủ động hứa sẽ lấy tôi, chăm sóc tôi suốt đời.
Vậy mà giờ đây, hắn lại rêu rao khắp nơi rằng tôi lấy ơn nghĩa ra trói buộc hắn, ép buộc hắn phải cưới tôi.
“Người tôi thật lòng yêu chỉ có Uyển Uyển, là cha mẹ cô lấy cớ từng cho tôi bát cơm mà bắt tôi phải cưới cô!”
Giữa chốn đông người, để thoát khỏi hôn ước với tôi, hắn thậm chí còn bôi nhọ cả cha mẹ tôi.
Tôi dứt khoát hủy hôn, tìm một người đàn ông khác.
Tôi muốn xem, khi không còn ân tình của cha mẹ tôi, con đường tiền đồ của hắn liệu có còn hanh thông như trước không!
1.
Từ làng đến doanh trại, suốt dọc đường tôi đều cẩn thận giữ chặt túi áo.
Bên trong đựng giấy tờ đăng ký kết hôn của tôi và năm trăm đồng tiền lớn, chuẩn bị mang đến cho Lâm Hoài Cảnh để anh ấy chuẩn bị chu toàn cho hôn sự của chúng tôi.
Trước đây Lâm Hoài Cảnh luôn nói phải lập nghiệp rồi mới thành gia, tôi cũng không biết phản bác thế nào.
Gần đây anh ấy được khen thưởng lớn nhờ lập công dẹp loạn.
Vì vậy tôi mang luôn giấy đăng ký kết hôn và tiền tiết kiệm đến.
Sau khi giải thích với các binh sĩ canh gác, họ nhìn tôi với ánh mắt có chút lạ lẫm và nghi hoặc, nhưng vẫn ân cần dẫn tôi ra sân huấn luyện, chỉ vào đội hình đang tập luyện rồi nói:
“Lâm Hoài Cảnh ở đó, chị cứ chờ một lát rồi hãy tới.”
Tôi gật đầu cảm ơn, đang định đi đến chỗ có bóng cây để đợi, thì bên tai vang lên tiếng còi giải tán, tôi lập tức phấn khởi vẫy tay gọi Lâm Hoài Cảnh.
“Ôi là Lâm Hoài Cảnh kìa!”
“Anh ấy thật đẹp trai, chắc là người đẹp trai nhất ở đây rồi?”
“Ai nói chứ, tôi thấy người mới bên cạnh anh ấy còn đẹp hơn, nhưng khí chất lạnh lùng quá, tôi không dám đến gần.”
Những cô giáo tiểu học gần đó đang tụ tập ăn trưa tại doanh trại, nghe thấy họ khen ngợi Lâm Hoài Cảnh, tôi có chút tự hào nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.
Lâm Hoài Cảnh là thanh mai trúc mã của tôi, cũng là vị hôn phu sắp cưới của tôi!
Thấy anh ấy đang tìm kiếm quanh quất như thể đang đợi ai, lòng tôi vui mừng, nghĩ có lẽ dì Lý gần đây đến doanh trại thăm con trai đã nói với Lâm Hoài Cảnh rằng tôi sẽ đến. Tôi vội vẫy tay lớn tiếng gọi anh:
“Lâm Hoài Cảnh, em ở đây!”
Bên cạnh tôi, người lính được các cô giáo khen ngợi cũng liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt có chút phức tạp, môi mấp máy như muốn nói điều gì đó.
Nhưng toàn bộ sự chú ý của tôi đều dồn về phía Lâm Hoài Cảnh.
Anh ấy nghe tiếng gọi, quay lại nhìn tôi, trong mắt thoáng qua chút dịu dàng.
Dưới ánh nắng, anh mặc quân phục, từng bước đi về phía tôi, trên người như được ánh sáng dát lên viền vàng, đẹp đến mức làm người ta ngẩn ngơ.
Những cô giáo bên cạnh cười đùa rồi tản ra, tôi còn nghe loáng thoáng vài câu.
“Ôi trời, anh ấy đang nhìn qua đây!”
“Đừng mơ nữa, người ta có bạn gái rồi, đi thôi đi thôi, chắc chắn là đang tìm bạn gái đó.”
Lòng tôi dâng trào một niềm hạnh phúc ngọt ngào.
Không ngờ rằng dù Lâm Hoài Cảnh cả ngày lạnh lùng với tôi, nhưng ra ngoài vẫn công khai thừa nhận thân phận của tôi, xem ra lần này nhất định có thể thuận lợi kết hôn!
Tôi đắc ý bước về phía anh vài bước, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã thấy anh dừng lại trước một cô gái mặc váy xanh trắng, tết tóc đuôi sam đơn giản.
Người mà trước mặt tôi chưa từng cúi đầu, lúc này lại cúi xuống mềm mại không tưởng, để mặc cô gái ấy rút khăn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi bên thái dương cho anh.
Cơn gió nhẹ thổi qua cuốn theo mái tóc của cô gái, lướt qua má anh, anh mỉm cười giúp cô vuốt lại tóc, tháo huy chương trên ngực áo của mình và nhét vào tay cô.
Gương mặt cô gái đỏ bừng, dường như có chút ngượng ngùng.
Hai người giằng co, đùa giỡn với nhau, cuối cùng Lâm Hoài Cảnh dứt khoát vòng tay qua vai cô, kéo cô vào lòng.
Tôi như bị ai đó bóp nghẹn cổ họng, trợn tròn mắt đứng yên tại chỗ.
2.
Đây… là Lâm Hoài Cảnh sao?
Tôi gần như không tin nổi vào mắt mình, nhắm mắt lại rồi dụi dụi, lại mở ra lần nữa.
Hai người vẫn đang tựa vào nhau, chưa hề buông tay, dưới ánh nắng ấm áp trông như một đôi bích nhân trời sinh.
Thế còn tôi thì sao?
Tôi là gì đây?
Toàn thân tôi lạnh toát, không dám tin lùi lại mấy bước.