Chương 2 - Khi Âm Thanh Biến Mất
2
Từ ký túc xá đi qua hai con phố là tới con hẻm tối – nơi mà năm năm trước số phận tôi hoàn toàn rẽ sang hướng khác.
Tất cả bắt đầu từ lần gặp gỡ với Nhậm Hiểu.
Chúng tôi gặp nhau trong quán bar, vì cùng đam mê âm nhạc mà nhanh chóng trở nên ăn ý.
Tôi đeo guitar, cùng anh ấy ôm giấc mộng tiến về Bắc Kinh.
Anh chơi keyboard, soạn nhạc, còn tôi đàn guitar và viết lời. Gửi hồ sơ khắp nơi đều bị từ chối, bao nhiêu cuộc thi sáng tác cũng trượt, cuối cùng hai đứa mất trọn một năm, mới mài giũa ra được một ca khúc để đời.
Người quen trong giới nghe thử, bảo rằng có khả năng bùng nổ.
Nhậm Hiểu hứa với tôi, dù ca khúc này phản hồi ra sao, anh sẽ lập tức đăng ký kết hôn với tôi.
Đêm ấy, tôi mang bản lời vừa sửa xong quay về phòng thu.
Đi ngang qua hẻm tối, chợt nghe thấy tiếng cầu cứu yếu ớt của một cô gái.
Tôi nhận ra ngay đó là giọng của Nhậm Tâm, em gái tự kỷ của Nhậm Hiểu – một cách kêu cứu rất đặc trưng của con bé.
Tôi vớ lấy cây sắt ở đầu hẻm, lao thẳng vào.
“Buông cô ấy ra! Không thì tôi báo cảnh sát ngay!”
Nhậm Tâm quần áo xộc xệch, ánh mắt cầu cứu nhìn tôi.
“Đúng lúc thật nhỉ? Vừa đủ, một người một cái.”
Đối diện tôi là hai gã đàn ông lực lưỡng. Tôi yếu thế, chỉ có thể chắn trước mặt Nhậm Tâm.
Thấy chúng cười nham hiểm xông tới, tôi đành vung loạn cây sắt trên tay.
Bất ngờ, một tiếng hét thảm vang lên, một tên trượt chân, cây sắt xuyên thẳng qua ngực hắn, máu phun ra như suối.
Thấy chết người, tên còn lại hoảng hốt bỏ chạy.
Nhậm Tâm kiệt sức ngất xỉu.
Mẹ của cô ấy nhận được tín hiệu báo động từ điện thoại, đến nơi còn nhanh hơn cả cảnh sát.
Bà quỳ xuống trước mặt tôi.
“Phi Phi, dì biết con là đứa tốt.”
“Nhậm Tâm bị tự kỷ, đường đời vốn đã khó khăn. Nếu lại mang tiếng xấu, đời nó coi như chấm hết.”
“Dì sẽ đưa con bé đi, lát nữa cảnh sát đến, dì mong con đừng nhắc đến nó.”
Cha mất từ sớm, hai anh em Nhậm Hiểu lớn lên nhờ một tay mẹ nuôi.
Dì nói đúng, Nhậm Tâm bị tự kỷ, cảm xúc thất thường, không thích hợp ra tòa làm chứng.
Lúc đó tôi chẳng nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy mình là người ra tay cứu người, còn kẻ kia chết là do tự trượt ngã.
Tôi nào ngờ, người bị tôi làm chết lại là một công tử ăn chơi có tiếng ở Bắc Kinh.
Gia đình hắn dùng quan hệ nhốt tôi vào tù, ngay ngày đầu tiên đã sai người trong buồng giam đâm thủng tai tôi.
Khi tôi tỉnh lại trong phòng y tế của trại giam, quản giáo đưa cho tôi điện thoại.
Trên màn hình là 326 cuộc gọi nhỡ từ Nhậm Hiểu.
Còn một đống tin nhắn.
Trong số đó có một đoạn ghi âm, là mẹ anh ấy gửi tới:
“Phi Phi, xin lỗi con. Dì không thể để Nhậm Tâm ra tòa làm chứng. Gia đình đó chúng ta không dám động vào, mong con tha lỗi cho dì.”
“Còn về Nhậm Hiểu, dì đã nói dối nó một chuyện.”
“Nếu nó biết sự thật, với tính cách của nó, chắc chắn sẽ gây lớn chuyện. Dì chỉ hy vọng con chủ động rời khỏi nó.”
“Nếu con cần tiền bồi thường, dì dù bán hết tài sản cũng sẽ lo cho con… dì chỉ muốn hai đứa nó được bình an mà sống.”
Tôi chạm lên đôi tai quấn băng gạc của mình.
Bác sĩ nói thính lực bị tổn thương nghiêm trọng, chỉ còn 5%. Suốt đời phải sống nhờ ốc tai điện tử, từ nay âm thanh của thế giới không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Với tình trạng này, làm sao tôi có thể cùng Nhậm Hiểu theo đuổi giấc mơ âm nhạc được?
Thế là tôi nhờ cảnh sát biên phòng gửi đi một tin nhắn.
Dùng cách quyết liệt nhất để trở thành kẻ phản bội, biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời Nhậm Hiểu.
Từ đó, tôi yên lặng chịu án đến ngày mãn hạn. Nghe nói chẳng bao lâu sau, Nhậm Hiểu đã rời Bắc Kinh.
Đến khi quay lại, đã là năm năm sau.
Anh thành ông chủ công ty âm nhạc, còn tôi là một kẻ từng ở tù mà ai cũng khinh ghét.
Không ngờ sau lần gặp ở chùa, tôi lại còn gặp anh trong công ty sản xuất âm nhạc.
Khó khăn lắm mới có một công ty chịu nhận lời bài hát của tôi, tôi mang theo hồ sơ đến xin việc.
Ngồi đợi lâu trong phòng tiếp khách, cửa đột nhiên bật mở.
Khuôn mặt quen thuộc – chính là Thẩm Huyền, người từng cùng chúng tôi theo đuổi giấc mơ ở Bắc Kinh năm nào.
“Ô, chẳng phải là kẻ đạo nhạc nổi tiếng Cầm Phi đây sao? Bản lời bài này chắc lại lừa của ai đấy chứ gì?”
“A Hiểu, đúng lúc anh ở đây, xem giúp tôi với!”
“Anh Thẩm, ai đến thế?”
Từ phòng thu bước ra là một đôi nam nữ khoác tay nhau rất thân mật.
Nhậm Hiểu nhìn thấy tôi thì cả người khựng lại.
“Không phải là cô gái ở chùa hôm đó sao…” – cô gái nhíu mày khó chịu.
Thẩm Huyền cười nhìn tôi.