Chương 4 - Khi 60 Triệu Tệ Trở Thành Gánh Nặng
Ánh mắt nhìn tôi giờ đây không còn chút yêu thương nào, chỉ còn lại sự mệt mỏi và chán ghét.
“Từ Bân, anh nên thực tế một chút đi. Tình yêu anh dành cho em so với tiền bạc, thật sự quá rẻ mạt, chẳng đáng là gì cả.”
“Và dù cho anh có tiền, thì cũng được bao nhiêu chứ? Cả đời này anh cũng không mua nổi nhà ở Bắc Kinh. Về bản chất, anh chẳng khác gì những công nhân nhập cư từ quê lên thành phố làm thuê.”
5.
“Từ Bân, anh cũng đừng trách em. Nếu có trách thì trách chính bản thân anh thôi, sống trên đời này phải thực tế một chút.”
Nghe từng lời cô ấy nói ra, từng chữ như dao cứa vào lòng,
Tôi cảm thấy cuộc đời mình giống hệt một trò hề nực cười.
Tôi khẽ nhếch môi, nở một nụ cười mỉa mai:
“Được, chia tay thì chia tay. Như em mong muốn. Mong em cả đời không hối hận. Chúc em hạnh phúc.”
Lâm Oanh nhìn tôi như vậy, khẽ thở dài:
“Từ Bân, em sẽ hạnh phúc. Anh cũng đừng nói lời cay đắng nữa.”
“Sau này nên thực tế hơn một chút. Em nghe người ta nói anh có công việc tốt, cứ tưởng anh có hy vọng trụ lại ở Bắc Kinh, ai ngờ em quá ngây thơ. Cái mức lương còm của anh, chết cũng chẳng đủ sống.”
“Nhưng em cũng không nợ gì anh. Dù anh đối xử tốt với em, thì em cũng đã bên anh một khoảng thời gian rồi.”
Tôi cúi đầu, không nói thêm lời nào nữa.
Thấy vậy, Lâm Oanh lập tức rời đi.
Mà đúng lúc đó, tôi bỗng nhận ra:
Có khi người bất hạnh không phải là tôi,Mà là bọn họ!
Bởi vì tất cả những thứ mà họ từng khát khao, tôi đều đã có cả rồi.
Thế nhưng chính vào lúc mọi thứ chỉ còn cách họ một bước chân, họ lại để lộ bộ mặt thật.
Chắc là ông trời cũng biết,Họ không xứng đáng được hưởng những điều đó!
Bố mẹ tôi thấy Lâm Oanh chẳng thèm chào hỏi đã bỏ đi,Sắc mặt lập tức sa sầm.
“Cái loại người gì đâu chứ, chẳng có tí lễ phép nào! Không nói là nấu cho chúng ta bữa cơm, đến nhìn còn chẳng thèm nhìn chúng ta lấy một cái!
A Bân à, loại phụ nữ như vậy tuyệt đối không được cưới vào nhà, cưới về chỉ rước xui xẻo vào cửa thôi!”
“Không cưới đâu, chia tay rồi.”
Tôi lạnh lùng lên tiếng.
Bố mẹ tôi nghe xong, liếc nhìn nhau:
“Haizz, thấy chưa, không có việc làm thì phụ nữ cũng chê bai con rồi đấy.
Thôi được rồi, con tranh thủ sớm quay lại Bắc Kinh kiếm việc đi. Sau này còn phải lo cho bố mẹ nữa, em con còn muốn mua xe.
Nếu con không chịu cố gắng đi làm lại, chẳng lẽ bắt tụi ta phải sống khổ lúc tuổi già à?”
Tôi chẳng muốn nói thêm với họ câu nào nữa,
Chỉ lạnh nhạt gật đầu:
“Thu dọn xong rồi, con sẽ quay lại Bắc Kinh.”
Thấy vậy, họ lập tức vui mừng gật gù:
“Đó, phải vậy chứ! Còn trẻ mà cứ ru rú ở quê làm gì, đi ra ngoài mới tốt, mới có tương lai.”
Nghe đến đây, tôi suýt chút nữa thì bật cười lạnh.
Năm đó với em trai tôi, họ đâu có nói như thế.
Khi ấy họ bảo rằng:
“Con đi đâu mà đi, cứ ở nhà đi. Việc làm, nhà cửa, xe cộ bố mẹ chuẩn bị hết. Anh con mỗi tháng cũng sẽ gửi tiền về cho con tiêu, đúng không?”
Và tôi… đúng thật là mỗi tháng đều gửi về không ít tiền cho nó.
Nghĩ đến đây, tôi khẽ nhếch môi, lạnh lùng cười một cái:
Yên tâm đi,Sau này nếu các người còn lấy thêm được của tôi dù chỉ một đồng,Thì tôi chẳng còn là người nữa!
6.
Sau khi trở lại Bắc Kinh,Tôi hoàn tất mọi việc bàn giao ở công ty và chính thức nghỉ việc.
Công ty vẫn muốn giữ tôi lại nên đề nghị ký hợp đồng cộng tác viên, thỉnh thoảng hỗ trợ khi cần. Tôi đồng ý.
Nhóm chúng tôi — mấy người đã đạt tự do tài chính — tụ tập ăn uống một bữa thật vui vẻ,
Sau đó vì rảnh quá chẳng có việc gì làm, có người đề xuất mở công ty, làm chút kinh doanh chơi chơi, dù có lỗ thì cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Tôi cũng không phản đối, đồng ý góp vốn luôn.
Hôm đó trò chuyện với mọi người rất vui vẻ,Ai ngờ vừa về đến nhà thì phát hiện… nhà bị trộm!
Toàn bộ căn hộ bị vét sạch, đến cả rèm cửa cũng không chừa lại.
Tôi lập tức tỉnh rượu,Gọi điện báo cảnh sát ngay.
Rất nhanh, cảnh sát đã tra được từ video giám sát của khu nhà — không ngờ thủ phạm lại là Lâm Oanh!
Cô ta không chừa thứ gì, đến cái ấm đun nước cũng bê đi.
Tôi tức đến phát cười, gọi luôn cho chủ nhà để cùng báo án xử lý.
Hôm sau,Khi tôi đang ngủ trong khách sạn, Lâm Oanh gọi điện như điên.
Nửa mê nửa tỉnh, tôi nghe máy:“Ai đấy?”
“Từ Bân! Anh điên rồi đúng không?! Dám báo cảnh sát à?!”
Cô ta gào đến chói tai làm tôi phải cau mày, cầm điện thoại ra xa nhìn màn hình.
Tôi bật cười khẩy: