Trong kỳ huấn luyện quân sự ở đại học, hoa khôi của trường tố cáo tôi t/à/ng tr/ữ s/ú/ng đ/ạ/n bất hợp pháp.
Cô ta còn vu khống rằng tôi đã n/ạp đ/ ạ/n, định gi e c cô ta.
Đúng là tôi có mang theo s/ ú/ng bên mình, nên sau đó bị cơ quan công an đưa đi điều tra.
Nhưng khẩu s úng ấy đã bị hoa khôi dùng bạo lực phá hỏng.
“Cô gặp rắc rối lớn rồi.”
Tôi khẽ mỉm cười với hoa khôi – khẩu s úng đó là của ông nội tôi, người từng lập công huân hạng đặc biệt, được Ủy ban Quân sự Trung ương đặc cách cho phép mang theo bên người.
Hơn nữa, khẩu s úng đó từng cứu mạng một vị nguyên soái lập quốc. Sau khi ông nội tôi qua đời, tôi định làm theo di nguyện của ông, hiến tặng nó cho Bảo tàng Quân sự, để trưng bày ở khu tưởng niệm anh hùng liệt sĩ.
Vậy mà nó lại bị hoa khôi phá hủy, sau đó cô ta cũng hối hận.
…
Bình luận