Chương 4 - Khanh Khanh
10.
Đêm đó, Lục Xuyên tới gặp nhưng ta không chịu mở cửa, chàng tựa người vào cửa, không nói gì như trước.
Sau đó ta mới hỏi: “Lục Xuyên, sao chúng ta lại thành ra thế này?”
Một lúc lâu sau, Lục Xuyên mới mở miệng: “Là ta có lỗi với muội, muội đừng trách nàng, nàng vẫn còn nhỏ tuổi. Đợi ta cưới nàng ấy rồi, cũng sẽ cho muội một danh phận, để muội làm thiếp.”
Ta cố gắng mở cửa, đổ hết nước trong chậu đồng lên người chàng.
Lục Xuyên vẫn bất động. Ta nhìn sang bình hoa bên cạnh , cầm lấy nó ném nó vào chàng nhưng không thành.
Ta bất lực dựa vào cửa: "Đó là con của chúng ta, nàng ta đã giec con của chúng ta, huynh còn nói muốn cưới nàng ta. Lục Xuyên, ta thực sự đã nhìn lầm rồi, lúc đó ta không nên tin tưởng mà giúp đỡ huynh"
"Kết cục chỉ là trái đắng do chính tay ta gieo mà thôi."
Liễu Sương Sương chạy tới, nhìn thấy ta mắng Lục Xuyên, nàng ta liền đẩy ta ngã xuống đất.
Lục Xuyên vội vàng đỡ Liễu Sương Sương đứng dậy, kiểm tra từ trên xuống dưới, sợ nàng bị thương ở đâu đó.
Nhưng Lục Xuyên, người bị thương là ta cơ mà.
Ta cố chịu đựng, nhấc người đứng dậy. Những mảnh sứ trên sàn cào vào lưng ta, má* chảy ra nhuộm đỏ lưng áo.
Lục Xuyên nhìn ta, quay đầu lại vuốt tóc Liễu Sương Sương, nhẹ nhàng nói với nàng: “Được, chuyện này ta sẽ xử lý, nàng mau chóng trở về phủ Thừa tướng đi, nếu không Liễu thừa tướng lại tới thúc giục."
Liễu Sương Sương liếc nhìn ta đầy khiêu khích, nũng nịu nói: "Được rồi, Lục ca ca, Sương nhi biết rồi."
Thấy nàng ta chuẩn bị rời đi, ta tuyệt vọng nắm lấy tay áo nàng:
"Cô nương không thể đi được, cô đã giec con tôi, cô phải đền mạng cho nó."
Liễu Sương Sương giãy dụa: "Tiện nhân, thả ta ra. Đứa trẻ nào cơ? Ngươi muốn có con đến phát điên rồi à"
Mẹ Lục đi tới, nhìn thấy tình cảnh này liền hét lên bảo ta buông ra. Ta dùng hết sức nhéo vào cổ Liễu Sương Sương, đáng tiếc thân thể không còn khỏe như trước.
Mẹ Lục vội vàng sai người hầu kéo ta đi, bà nhìn ta giận dữ nói: “Người tới, mang nó vào phòng chứa củi đi. Mấy ngày tới để nó sống yên trong đó. Đừng để nó phát điên lên làm hỏng chuyện tốt của nhà này."
Nói xong, bà ấy bước đến trước mặt ta: “Trình Khanh Khanh, đừng gây rắc rối nữa, Lục gia chúng ta nể tình xưa mà đối xử tốt với ngươi, ngươi còn muốn làm chính thê? Ngươi sao có thể so sánh với con gái thừa tướng? Đến kho chứa củi mà tự suy ngẫm lại đi.”
11.
Ta thẫn thờ lơ lửng trong Lục phủ mấy ngày, cũng không có người tới gặp, tuy nhiên, người hầu đưa cơm mấy lần, chỉ bỏ ở cửa rồi rời đi.
Vừa lúc ta tưởng mình mình sắp bố mùi lên trong nhà thì chợt phát hiện ra cửa có một khoảng nứt, ta có thể theo đó trôi ra ngoài.
Ta lướt tới phòng làm việc của Lục Xuyên, Lục Xuyên đang làm công vụ, khuôn mặt chàng chìm trong bóng tối, nét mặt rõ ràng, lông mi đen dài rũ xuống, mũi thẳng môi mỏng, trông đẹp đến không thật.
Ta bồng bềnh quanh chàng, Liễu Sương Sương đi vào rót trà, chàng nhẹ nhàng đáp lại.
Lúc này, Tiểu Mễ chạy vào, kêu meo meo về phía ta rồi thỉnh thoảng phát ra những tiếng rít chói tai.
Lục Xuyên ngẩng đầu, ôm mèo con lên vuốt ve nó, không kiên nhẫn nói:
"Mèo con chết tiệt, lại kêu cái gì? Giống y như chủ của nó, con mèo này ngày nào cũng kêu meo meo váng cả lên, muốn người ta phát điên hay sao không biết nữa. Phu quân, sao chàng không cho nó đi?"
Lục Xuyên vẫn bình tĩnh, tiễn Liễu Sương Sương về trước, xong đó cho gọi đầy tớ đến hỏi xem ta thế nào.
Tên đó quay lại nói rằng dù có gõ mạnh thế nào cũng không có ai đáp lại, đồ ăn ở cửa cũng thối hết không có ai ăn.
Chàng càng trở nên lo lắng hơn, liền đứng dậy đi đến kho chứa củi tìm ta. Ta đi theo chàng, nhìn vẻ mặt hoảng sợ của chàng, trong lòng có chút dao động, nhưng càng nhiều hơn là thất vọng.
Lục Xuyên vội vàng đi qua hành lang, đoạn hành lang dài từng sóng bước cùng ta, cuối cùng đến sân nhỏ có kho chứa củi.
Trong sân đã đông nghẹt người vây quanh bàn tán:
"Trình cô nương thật đáng thương, sao cô ấy lại chec một mình ở đây chứ..."
"Còn trẻ thế mà..."
"Nôn ra nhiều má* như vậy, hẳn là đã chec rất đau đớn..."
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa, tướng quân đang ở đây..."
12.
Lục Xuyên vội vàng chạy vào phòng, trông thấy ta đã chec trong lán củi, chỉ còn lại thân thể lạnh ngắt nằm đó.
Mắt chàng đột nhiên đỏ hoe, cố gắng hết sức để đến gần ta nhưng bị đám đông vây xem giữ lại.
"Tướng quân, Trình cô nương đã mất rồi, ngài đừng như vậy."
Chàng ngồi xổm trên mặt đất ôm lấy đầu mình, run rẩy mở miệng:
"Khanh Khanh, muội đừng dọa ta... muội làm gì vậy, đừng dọa ta mà..."
"Đừng đùa với ta nữa, sao muội có thể..."
Từ “chec” hết lần này đến lần khác bị nghẹn lại trong cổ họng Lục Xuyên, nhưng chàng vẫn không thể nói ra.
"Khanh Khanh muội mau tỉnh lại... Ta biết muội chỉ ngủ thôi, muội tỉnh dậy mở mắt ra nhìn ta đi."
“Ta sẽ thả diều cho muội, muội đứng dậy đi được không…”
Ta lơ lửng trong không trung, buồn bã nhìn tiếng gầm tuyệt vọng của Lục Xuyên.
Lục Xuyên, ta thực sự quan trọng với chàng đến vậy sao?
Lục Xuyên chôn ta trong mộ phần của Lục gia, Liễu Sương Sương vì thế mà náo loạn thật lâu, nhưng lần này thái độ của Lục Xuyên vô cùng kiên quyết.
Điều kỳ lạ là linh hồn ta vẫn chưa thể tiêu tan mà vẫn ngày ngày vẫn quanh quẩn trong nhà. Chẳng lẽ ta sẽ mãi là một hồn ma cô đơn vất vưởng suốt đời sao?
Đêm đó, Lục Xuyên tới gặp nhưng ta không chịu mở cửa, chàng tựa người vào cửa, không nói gì như trước.
Sau đó ta mới hỏi: “Lục Xuyên, sao chúng ta lại thành ra thế này?”
Một lúc lâu sau, Lục Xuyên mới mở miệng: “Là ta có lỗi với muội, muội đừng trách nàng, nàng vẫn còn nhỏ tuổi. Đợi ta cưới nàng ấy rồi, cũng sẽ cho muội một danh phận, để muội làm thiếp.”
Ta cố gắng mở cửa, đổ hết nước trong chậu đồng lên người chàng.
Lục Xuyên vẫn bất động. Ta nhìn sang bình hoa bên cạnh , cầm lấy nó ném nó vào chàng nhưng không thành.
Ta bất lực dựa vào cửa: "Đó là con của chúng ta, nàng ta đã giec con của chúng ta, huynh còn nói muốn cưới nàng ta. Lục Xuyên, ta thực sự đã nhìn lầm rồi, lúc đó ta không nên tin tưởng mà giúp đỡ huynh"
"Kết cục chỉ là trái đắng do chính tay ta gieo mà thôi."
Liễu Sương Sương chạy tới, nhìn thấy ta mắng Lục Xuyên, nàng ta liền đẩy ta ngã xuống đất.
Lục Xuyên vội vàng đỡ Liễu Sương Sương đứng dậy, kiểm tra từ trên xuống dưới, sợ nàng bị thương ở đâu đó.
Nhưng Lục Xuyên, người bị thương là ta cơ mà.
Ta cố chịu đựng, nhấc người đứng dậy. Những mảnh sứ trên sàn cào vào lưng ta, má* chảy ra nhuộm đỏ lưng áo.
Lục Xuyên nhìn ta, quay đầu lại vuốt tóc Liễu Sương Sương, nhẹ nhàng nói với nàng: “Được, chuyện này ta sẽ xử lý, nàng mau chóng trở về phủ Thừa tướng đi, nếu không Liễu thừa tướng lại tới thúc giục."
Liễu Sương Sương liếc nhìn ta đầy khiêu khích, nũng nịu nói: "Được rồi, Lục ca ca, Sương nhi biết rồi."
Thấy nàng ta chuẩn bị rời đi, ta tuyệt vọng nắm lấy tay áo nàng:
"Cô nương không thể đi được, cô đã giec con tôi, cô phải đền mạng cho nó."
Liễu Sương Sương giãy dụa: "Tiện nhân, thả ta ra. Đứa trẻ nào cơ? Ngươi muốn có con đến phát điên rồi à"
Mẹ Lục đi tới, nhìn thấy tình cảnh này liền hét lên bảo ta buông ra. Ta dùng hết sức nhéo vào cổ Liễu Sương Sương, đáng tiếc thân thể không còn khỏe như trước.
Mẹ Lục vội vàng sai người hầu kéo ta đi, bà nhìn ta giận dữ nói: “Người tới, mang nó vào phòng chứa củi đi. Mấy ngày tới để nó sống yên trong đó. Đừng để nó phát điên lên làm hỏng chuyện tốt của nhà này."
Nói xong, bà ấy bước đến trước mặt ta: “Trình Khanh Khanh, đừng gây rắc rối nữa, Lục gia chúng ta nể tình xưa mà đối xử tốt với ngươi, ngươi còn muốn làm chính thê? Ngươi sao có thể so sánh với con gái thừa tướng? Đến kho chứa củi mà tự suy ngẫm lại đi.”
11.
Ta thẫn thờ lơ lửng trong Lục phủ mấy ngày, cũng không có người tới gặp, tuy nhiên, người hầu đưa cơm mấy lần, chỉ bỏ ở cửa rồi rời đi.
Vừa lúc ta tưởng mình mình sắp bố mùi lên trong nhà thì chợt phát hiện ra cửa có một khoảng nứt, ta có thể theo đó trôi ra ngoài.
Ta lướt tới phòng làm việc của Lục Xuyên, Lục Xuyên đang làm công vụ, khuôn mặt chàng chìm trong bóng tối, nét mặt rõ ràng, lông mi đen dài rũ xuống, mũi thẳng môi mỏng, trông đẹp đến không thật.
Ta bồng bềnh quanh chàng, Liễu Sương Sương đi vào rót trà, chàng nhẹ nhàng đáp lại.
Lúc này, Tiểu Mễ chạy vào, kêu meo meo về phía ta rồi thỉnh thoảng phát ra những tiếng rít chói tai.
Lục Xuyên ngẩng đầu, ôm mèo con lên vuốt ve nó, không kiên nhẫn nói:
"Mèo con chết tiệt, lại kêu cái gì? Giống y như chủ của nó, con mèo này ngày nào cũng kêu meo meo váng cả lên, muốn người ta phát điên hay sao không biết nữa. Phu quân, sao chàng không cho nó đi?"
Lục Xuyên vẫn bình tĩnh, tiễn Liễu Sương Sương về trước, xong đó cho gọi đầy tớ đến hỏi xem ta thế nào.
Tên đó quay lại nói rằng dù có gõ mạnh thế nào cũng không có ai đáp lại, đồ ăn ở cửa cũng thối hết không có ai ăn.
Chàng càng trở nên lo lắng hơn, liền đứng dậy đi đến kho chứa củi tìm ta. Ta đi theo chàng, nhìn vẻ mặt hoảng sợ của chàng, trong lòng có chút dao động, nhưng càng nhiều hơn là thất vọng.
Lục Xuyên vội vàng đi qua hành lang, đoạn hành lang dài từng sóng bước cùng ta, cuối cùng đến sân nhỏ có kho chứa củi.
Trong sân đã đông nghẹt người vây quanh bàn tán:
"Trình cô nương thật đáng thương, sao cô ấy lại chec một mình ở đây chứ..."
"Còn trẻ thế mà..."
"Nôn ra nhiều má* như vậy, hẳn là đã chec rất đau đớn..."
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa, tướng quân đang ở đây..."
12.
Lục Xuyên vội vàng chạy vào phòng, trông thấy ta đã chec trong lán củi, chỉ còn lại thân thể lạnh ngắt nằm đó.
Mắt chàng đột nhiên đỏ hoe, cố gắng hết sức để đến gần ta nhưng bị đám đông vây xem giữ lại.
"Tướng quân, Trình cô nương đã mất rồi, ngài đừng như vậy."
Chàng ngồi xổm trên mặt đất ôm lấy đầu mình, run rẩy mở miệng:
"Khanh Khanh, muội đừng dọa ta... muội làm gì vậy, đừng dọa ta mà..."
"Đừng đùa với ta nữa, sao muội có thể..."
Từ “chec” hết lần này đến lần khác bị nghẹn lại trong cổ họng Lục Xuyên, nhưng chàng vẫn không thể nói ra.
"Khanh Khanh muội mau tỉnh lại... Ta biết muội chỉ ngủ thôi, muội tỉnh dậy mở mắt ra nhìn ta đi."
“Ta sẽ thả diều cho muội, muội đứng dậy đi được không…”
Ta lơ lửng trong không trung, buồn bã nhìn tiếng gầm tuyệt vọng của Lục Xuyên.
Lục Xuyên, ta thực sự quan trọng với chàng đến vậy sao?
Lục Xuyên chôn ta trong mộ phần của Lục gia, Liễu Sương Sương vì thế mà náo loạn thật lâu, nhưng lần này thái độ của Lục Xuyên vô cùng kiên quyết.
Điều kỳ lạ là linh hồn ta vẫn chưa thể tiêu tan mà vẫn ngày ngày vẫn quanh quẩn trong nhà. Chẳng lẽ ta sẽ mãi là một hồn ma cô đơn vất vưởng suốt đời sao?