Chương 2 - Khanh Khanh Trong Tim Ta
5
Cố Khâm sắp xếp cho ta một sân viện riêng tại Đình Úy Phủ và sai một nha hoàn trông chừng ta.
Ta nhìn về phía hắn: “Cám ơn.”
Cố Khâm cười lạnh: "Bớt gây phiền phức cho ta thì đã là cảm ơn ta rồi.”
Ta bực mình: “Mỗi lần nói chuyện với ta thì ngươi đều phải nói khó nghe vậy à?”
“Không biết là ai nhất quyết gả thấp cho Thẩm gia, kết quả là mẹ chồng không tốt, phu quân thì không chung thủy. Theo ta thấy, hắn chec là đáng đời. Tốt nhất là ngươi nên quay về làm tiểu thư Tô Nghiễn Trúc của ngươi đi.”
Sau khi ta lấy xuất giá, mọi người đều gọi ta là Thẩm thiếu phu nhân.
Chỉ có Cố Khâm vẫn gọi ta là Tô đại tiểu thư.
Ta luôn nghĩ hắn đang châm chọc ta, nhưng bây giờ hắn là người duy nhất nhớ tên thật của ta là gì.
Để hắn không mắng ta nữa, ta che mặt lại và bắt đầu giả vờ khóc.
"Là ta không biết nhìn người, nhưng chưa bao giờ ta cảm thấy oán h/ận. Mọi người đều nói ta là kẻ giec người, nhưng ta thực sự chưa từng oán h/ận."
Cố Khâm nghĩ rằng ta bị mù không thể nhìn thấy gì, cánh tay hắn giơ tay lên và dừng lại trên đầu ta một lúc, rồi hắn nắm chặt tay và rút lại.
"Đừng khóc nữa, ta lười để ý đến ngươi."
Nói xong hắn tức giận bỏ đi.
Thực ra Cố Khâm không phải lúc nào cũng là người xấu.
Khi ta còn nhỏ, mẫu thân dẫn theo ta vào hoàng cung, các quận chúa cười nhạo ta là một người mù và lừa ta đến lãnh cung.
Ta hoảng sợ và vô tình rơi xuống ao nước lạnh.
Khi ta sắp chec thì được người khác vớt lên.
Cố Khâm mắng ta đến đau cả đầu, còn đưa cho ta áo choàng và lò sưởi cầm tay nữa.
Hắn kéo ta đi cáo trạng với hoàng hậu, và chỉ bằng vài lời của hắn, hoàng hậu đã trách phạt nghiêm khắc những kẻ đã chế nhạo ta.
Sau đó mỗi khi ta vào cung, hắn sẽ luôn ở bên ta.
Ta cũng từng nghĩ có lẽ hắn có tình cảm với ta, nhưng là một người mù, ta căn bản không xứng với Cố Khâm có tương lai tốt đẹp.
Nếu cưới ta, hắn sẽ trở thành trò cười của cả kinh thành.
Sau này Thẩm Trường Thanh đích thân tới cầu hôn, mặc dù nhà hắn không có tước vị nhưng ta vẫn gật đầu.
Phụ thân ta cũng tin rằng gả thấp sẽ giúp bảo vệ ta bình an suốt đời.
Ai có thể ngờ, cuối cùng ta vẫn rơi vào đầm rồng hang hổ.
6
Ta vừa mới ổn định chỗ ở thì Tô Tẩm Nguyệt đã đến trước cửa tìm ta, gây ồn ào náo loạn bên ngoài Đình Úy Phủ.
Tô Tẩm Nguyệt nói rằng nàng ta là nhân chứng, nếu ta có thể sống ở trong đó thì tại sao nàng ta lại không thể.
Đây là lần đầu tiên có người muốn chủ động tiến vào Đình Úy Phủ đấy.
Nha hoàn đỡ ta đứng sau cánh cửa Đình Úy Phủ, nghe lén hành động của nàng ta.
"Để cho cái đồ giec chồng Tô Nghiễn Trúc cút ra đây!"
“Nàng ta ghen tị với ta và Thẩm lang yêu thương nhau, nên đã hại chec Thẩm lang để trút giận!”
"Bây giờ nàng ta còn trốn trong viện của nhân tình cũ, thực sự là không biết xấu hổ!"
Tô Tẩm Nguyệt mặc dù là thứ tiểu thư của Phủ Quốc công, nhưng khi còn nhỏ nàng ta đã thất lạc mấy năm và được một đồ tể nhận nuôi nấng.
Khi Tô Tẩm Nguyệt trở lại thì tính cách đã trở nên thô bỉ như thế này.
Phụ thân đau lòng vì nàng ta sống không tốt, nên cũng chưa từng trách phạt nặng nề.
Tô Tẩm Nguyệt ồn ào như vậy đã thu hút rất nhiều người đến xem. Nhiều người đã bị nàng ta lừa và gọi ta là đồ vô liêm sỉ.
Hai quan binh lao ra khỏi Đình Úy Phủ, trái phải tóm lấy Tô Tẩm Nguyệt rồi kéo nàng ta vào bên trong.
"Sao ngươi lại bắt ta? Ta không vào!"
"Cứu với, Đình Úy Phủ giec người!"
Nàng ta hét lên nhưng không ai dám chống lại quan binh, dần dần người ta cũng bắt đầu giải tán.
Trong đại sảnh của Đình Úy Phủ, Cố Khâm ngồi sau án thư với vẻ mặt lạnh lùng.
“Ngươi gây rối ở Đình Úy Phủ, theo luật lệ của triều đình chúng ta, ngươi sẽ bị phạt hai mươi roi.”
"Hành hình."
Tô Tẩm Nguyệt trợn to hai mắt, cao giọng:
"Trong bụng ta chính là cốt nhục của Thẩm gia! Ngươi dám đánh ta?"
Cố Khâm cười lạnh: "Có gì mà không thể đánh? Hành hình cho ta!"
Tô Tẩm Nguyệt bị đẩy xuống đất, khi nhìn thấy gậy lớn sắp đánh mình, sắc mặt nàng ta tái nhợt vì sợ hãi.
Tô Tẩm Nguyệt không ngờ Cố Khâm lại đánh nàng ta thật.
“Khâm ca ca, ta sai rồi, ta sẽ không bao giờ gây chuyện nữa, đừng làm tổn hại con của ta!"
Nhưng Cố Khâm không hề dừng lại, vẫn để bọn họ ra tay.
Ngay khi gậy lớn sắp đánh xuống, bên ngoài có một giọng nói vội vàng vang lên:
"Mau dừng lại!"
7
Một người giám sát Đình Úy Phủ đã cứu Tô Tẩm Nguyệt ngay lúc đó.
Tô Tẩm Nguyệt sợ hãi ngất đi, chúng ta không thể làm gì nên chỉ có thể tạm thời cho nàng ta ở lại.
Ta đến gặp Cố Khâm, thuyết phục hắn đừng nên vì ta mà làm lớn chuyện này.
Nếu như hôm nay Tô Tẩm Nguyệt thật sự mất đứa con, Thẩm gia nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta.
Không ngờ Cố Khâm lại bật cười.
"Mặt mũi của ngươi lớn như thế sao? Lại nghĩ ta sẽ vì ngươi mà ra tay đánh người khác?”
Ta cố kìm lại để không đấm cho hắn một cái: “Vậy tại sao lại nhất quyết muốn đánh nàng ta?”
Cố Khâm hạ giọng: "Ngươi có biết hôm nay, người cứu Tô Tẩm Nguyệt đã nói gì với ta không?"
Người đó nói là có một nhân vật lớn đang bảo vệ Tô Tẩm Nguyệt, hắn là người mà chúng ta không thể động đến.
Cố Khâm sở dĩ muốn đánh Tô Tẩm Nguyệt là để dụ người đứng sau ra mặt.
Tô Tẩm Nguyệt dám công khai náo loạn ở Đình Úy Phủ thì nhất định phải có người chống lưng.
Ta vội hỏi: “Người này là ai?”
“Hắn không nói gì, chỉ là nam nhân kia đưa ra lệnh bài trong cung, yêu cầu hắn nhanh chóng tới cứu người.”
Tô Cẩm Nguyệt cả đời đều chưa từng tới hoàng cung, làm sao có thể quen biết người trong cung được chứ?
Cố Khâm lại nhớ tới điều gì đó.
“Lần trước ngươi nói với ta, khi Thẩm Trường Thanh qua đời thì trên người có nhiều vết bầm tím, nhưng chúng ta đã kiểm tra, phát hiện hắn chỉ có một vết thương chí mạng ở tim, ngoài ra không còn gì khác.”
Ta sửng sốt: “Sao có thể như vậy được! Rõ ràng ta không đ/âm chec hắn!”
"Tại sao ngươi chắc chắn như vậy?"
Ta nhất thời không nói nên lời, ta cũng không thể nói cho Cố Khâm là ta có ký ức của kiếp trước được.
Ta chỉ có thể giải thích rằng hạ nhân đã kiểm tra giúp ta.
“Tóm lại, hiện tại mọi chứng cứ đều chỉ ra là Thẩm Trường Thanh bị người ta đ/âm chec.”
Ta rời khỏi thư phòng của Cố Khâm trong tâm trạng tuyệt vọng rối bời.
Dấu vết trên người Thẩm Trường Thanh sao có thể biến mất nhanh như vậy?
Ta đẩy cửa phòng ra, và những gì ta thấy là một mớ lộn xộn.
Ta định quay người bỏ chạy, nhưng dưới ánh trăng, ta nhìn thấy một cái bóng ở phía đằng sau.
Ta bình tĩnh chạm vào cổ tay mình, giả vờ bối rối:
"Kỳ lạ, vòng tay của ta đâu rồi nhỉ?"
Ngay khi ta vừa quay lại, nam nhân vạm vỡ đứng phía sau đã đưa tay bịt miệng ta.
Ta nhanh nhẹn né đòn tấn công của hắn, luồn vào dưới cánh tay và chạy về phía cửa.
"Cứu với!"
Nam nhân tưởng ta bị mù nên cũng không đề phòng gì cả, vội vàng đuổi theo.
Tô Tẩm Nguyệt cùng với vài người mặc áo đen từ trong góc đi ra và chặn đường ta lại.
"Bắt lấy nàng ta!"
Hai người áo đen giữ ta lại, và một người khác lấy dải lụa trắng quấn quanh cổ ta.
Lụa trắng càng ngày càng siết chặt, Tô Tẩm Nguyệt kiêu ngạo lấy ra một lá thư từ trong tay áo, rồi nhét vào trong ngực ta.
“Ngươi đã hại chec phu quân mình, sau đó sợ tội mà t/u s/a/t, thậm chí còn để lại thư tuyệt mệnh.”
"Tỷ tỷ của ta, lên đường bình an nhé."
Không, người nên lên đường phải là Tô Tẩm Nguyệt.
Ánh sáng bạc lóe lên, một số phi tiêu được bắn ra từ trong bóng tối.
Hai nam nhân to lớn đang giữ lấy ta đột nhiên ngã xuống đất.
Các binh lính đã mai phục trước cũng tiến vào, lập tức bắt giữ Tô Tẩm Nguyệt cùng tất cả những người áo đen luôn đi theo nàng ta.
Đây là vở kịch do ta và Cố Khâm dàn dựng.
Tô Tẩm Nguyệt trăm phương ngàn kế muốn vào Đình Úy Phủ, khẳng định là nàng ta còn có mục đích khác.
Thế là ta dùng chính mình làm mồi nhử để dụ rắn ra khỏi hang.
Cố Khâm sải bước về phía ta, ta vội vàng cúi đầu giả vờ như không nhìn thấy hắn.
Hắn cẩn thận cởi lụa trắng quấn quanh cổ ta, ánh mắt nhìn ta đầy lo lắng.
Nhưng vừa mở miệng, hắn lại khinh thường nói: “Suốt ngày chỉ biết phô trương.”
Ta lười nghe hắn lảm nhảm, nên ta giả vờ yếu ớt kêu lên một tiếng.
"Sao vậy? Ngươi bị thương à? Mau gọi đại phu tới đây đi!"
Cố Khâm nhịn không được mà bế ta lên, sau đó sải bước đi về phòng.
8
Dưới sự thẩm vấn của Cố Khâm, Tô Tẩm Nguyệt đã thú nhận những gì đã xảy ra hôm đó.
Tô Tẩm Nguyệt muốn ta sợ tội t/u s/a/t rồi nhanh chóng kết thúc vụ án này. Nàng ta cũng đã mua lại những người mặc đồ đen đó từ chợ đen.
Nhưng Cố Khâm lại phát hiện trên người những người kia có hình xăm, có lẽ là tử sĩ được huấn luyện trong các nhà quan.
Trước khi Cố Khâm thẩm vấn thì những người đó đã c/ắn lưỡi và t/u s/a/t rồi.
Tô Tẩm Nguyệt bị giam, tạm thời không tạo ra được sóng gió gì nên Cố Khâm có thể thoải mái điều tra vụ án.
Bởi vì Thẩm lão phu nhân nhất quyết muốn chuyển Thẩm Trường Thanh về linh đường nên hiện trường vụ án đã bị phá hủy.
Nhưng con dao ta đ/âm Thẩm Trường Thanh vẫn còn nguyên trong căn phòng đó.
Cố Khâm ra lệnh phong tỏa căn phòng và không ai được phép đến gần.
Hắn cũng tìm thấy nhiều vật chứng tại Thẩm gia, trong đó có những bức thư của Thẩm Trường Thanh nữa.
Ta đến thư phòng tìm Cố Khâm, nhưng gọi mấy lần hắn cũng không trả lời lại.
Trên bàn có lá thư của Thẩm Trường Thanh, vì tò mò, ta cầm lên một lá thư và mở ra xem thử.
“Khanh Khanh vợ ta?”
Đây không phải nhũ danh của ta sao?
“Khanh Khanh vợ ta:
Thành hôn được ba năm, không ngày nào ta không cảm tạ trời xanh vì đã lấy được nàng làm vợ.
Nhưng mà thế sự vô thường, trung nghĩa không thể cân bằng. Thân là bề tôi, tất nhiên phải phân ưu cùng Hoàng thượng.
Mạng của ta không thể dài lâu, chỉ sợ nàng thương tâm, cho nên ta thà để nàng h/ận ta cũng được.
Nàng thường nói, không thể nhìn thấy núi non trời đất là chuyện đáng tiếc nhất trong đời nàng. Nếu sau khi ta qua đời mà có thể gặp được thần linh, ta sẽ cầu xin để trả lại ánh sáng cho nàng.
Chỉ tiếc là ta không thể tiếp tục ở bên cạnh nàng, không thể làm đôi mắt cho nàng được nữa.
Mỗi lần nghĩ đến nàng một thân một mình, ta đau lòng rơi lệ, cả đêm khó ngủ.
Nguyện kiếp sau vẫn là vợ chồng, nối lại tiền duyên.
Thẩm Trường Thanh tuyệt bút.”
Có rất nhiều lá thư tương tự, tất cả đều là hắn viết cho ta.
Nhưng giống như là viết cho chính mình, vì ban đầu ta không thể nhìn thấy gì cả.
Ta đọc xong thì đã lặng lẽ rơi nước mắt.
Gả cho Thẩm Trường Thanh vốn là sắp xếp của phụ thân, ta đối với hắn cũng không có tình ý gì.
Nhưng sau khi chúng ta thành hôn, hắn rất dịu dàng và ân cần với ta, chỉ trừ khi hắn lên triều thì còn lại đều ở bên ta.
Ngày xưa khi ta ở nhà mẹ đẻ, gia đình lo lắng cho ta nên ta không được phép ra ngoài.
Thẩm Trường Thanh biết ta tò mò về thế giới, nên thường xuyên đưa ta đi thăm thú non sông.
Ngay lúc ta nghĩ mình sắp yêu Thẩm Trường Thanh, thì Tô Tẩm Nguyệt lại mang theo đứa con đến trước cửa.
Mặc dù ta không cãi nhau với Thẩm Trường Thanh, nhưng từ đó trở đi ta luôn ở trong sân viện và không bao giờ gặp hắn nữa.
Cho đến khi Thẩm Trường Thanh qua đời, ta chưa bao giờ nói với hắn một lời nào cả.
“Xin lỗi, ta sai rồi, lẽ ra ta nên nói với chàng sớm hơn…”
Lẽ ra ta nên nói cho chàng biết rằng ta đã yêu chàng rồi.
Nếu vậy thì chàng sẽ có hy vọng sống, mà không phải cô độc cho đến khi rời khỏi trần gian.
Ta ôm chồng thư kia mà khóc đến tê tâm liệt phế.
Cố Khâm đứng ở cửa mà kinh ngạc nhìn ta.
Hắn bước tới, dùng đôi bàn tay run rẩy vuốt ve khóe mắt ta.
"Mắt của ngươi... Ngươi có thể nhìn thấy rồi?"
Ta lau nước mắt, quay mặt sang một bên: “Ngươi thật là xấu xí.”