Chương 2 - Kết Thúc Màn Kịch Tôi Là Người Thắng
6
Vừa bước ra đến cửa quán bar.
Thẩm Trạch Hi đã kéo tay Đan Hẵng chạy theo ra.
“Tôi đã gọi tài xế rồi, về với tôi đi! Em là bạn gái tôi!”
Vài chữ cuối cùng,
Anh ta gần như gầm lên với Lục Bắc Thần, gân xanh trên cổ nổi hằn rõ rệt.
Lục Bắc Thần tựa vào cửa xe, khoé môi khẽ cong lên nụ cười giễu cợt.
Ánh mắt của Đan Hẵng như đinh đóng chặt vào người tôi.
“Tránh ra.”
Tôi hất tay Thẩm Trạch Hi đang kéo lấy mình.
“Sao? Không có các người thì tôi không thể về nhà à?”
Tôi giơ chìa khoá xe lên: “Tôi có uống rượu đâu.”
Rầm một tiếng, tôi đóng sầm cửa xe. Trong gương chiếu hậu, Thẩm Trạch Hi vẫn còn định kéo cửa ghế phụ.
Đan Hẵng ôm chặt lấy anh ta, không chịu buông.
Ngay khoảnh khắc động cơ gầm lên,
Tôi thoáng thấy qua gương chiếu hậu—Lục Bắc Thần vẫn đứng đó, nhìn tôi rời đi.
Khoé môi anh ta còn vương một nụ cười.
7
Về đến nhà.
Tôi bực bội đá bay đôi giày cao gót, đồ đạc trong túi văng tứ tung dưới sàn.
Một hộp thuốc đau dạ dày lăn đến bên chân tôi, trên đó dán một mảnh giấy ghi chú viết tay.
【Uống với nước ấm. — Lục Bắc Thần】
Nét chữ mạnh mẽ, có gì đó quen thuộc đến lạ.
Tôi nhíu mày, tiện tay đặt hộp thuốc lên tủ giày ở hành lang.
Lúc này, điện thoại trong túi bắt đầu rung lên liên tục.
Tin nhắn của Thẩm Trạch Hi tới dồn dập:
【Anh sắp về rồi, đợi anh về giải thích cho em.】
Tim tôi nhói lên một chút.
Hồi năm hai đại học, vì đêm hội chào tân sinh viên, tôi đã nhảy một bài múa.
Từ đó, Thẩm Trạch Hi bắt đầu theo đuổi tôi điên cuồng.
Từng lá thư tay viết đầy tình cảm được gửi đến như tuyết rơi mùa đông.
Lũ bạn cùng phòng còn trêu đùa:
“Ngày xưa xe ngựa đi chậm, thư từ xa xôi, cả đời chỉ đủ để yêu một người! Lãng mạn ghê chưa, tình thánh cổ điển!”
Tôi yêu cái sự lãng mạn kín đáo, nhẹ nhàng ấy.
Và Thẩm Trạch Hi đã chạm đúng vào điểm yếu đó của tôi.
Lý do cuối cùng khiến tôi gật đầu,
Là vì trước buổi biểu diễn đầu năm mới, chân tôi bị thương, nhưng vẫn cố nhảy trọn vẹn.
Trong thư anh viết:
【Tôi từng nghĩ đời mình là vùng đất hoang,
【Cô độc băng qua.
【Nhưng em mang theo ánh sao mà đến.
【Thì ra cái gọi là ‘gặp gỡ’,
【Không phải tình cờ ngang qua,
【Mà là vũ trụ lặng lẽ phái em đến, để vá lành những vết nứt trong tim tôi.】
Dù sau đó, anh không bao giờ viết thư tình thi vị như thế nữa.
Nhưng bài thơ ấy đã khắc sâu vào khoảnh khắc tôi rung động.
Thế nhưng, tại sao con người lại thay đổi?
Tôi thu lại suy nghĩ, mở vali, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.
“Phạch—”
Từng tờ thư được gấp ngay ngắn rơi ra khỏi cuốn album kỷ niệm.
Tôi cúi người nhặt lên, phủi đi lớp bụi trên đó.
Mở ra xem, là những lá thư tình năm xưa.
Nhưng mà… Nét chữ này…
Tôi lập tức chạy ra cửa, lấy hộp thuốc dạ dày và mảnh giấy ghi chú vừa rồi để so sánh.
“Sao lại… giống hệt nhau?”
Tôi lẩm bẩm.
8
“Em đang nhìn gì thế?”
Giọng Thẩm Trạch Hi phảng phất mùi rượu vang lên sau lưng tôi.
Tôi vội nhét hộp thuốc vào túi áo khoác.
Quay lại thì thấy anh ta đang thay quần áo, trên cổ có một dấu son màu hồng nude.
“Chia tay đi.”
Tôi kéo vali đến trước mặt anh.
Anh ta lảo đảo giữ lấy cần kéo vali, chiếc đồng hồ va vào tạo nên tiếng vang lanh lảnh.
“Vì chuyện tối nay sao? Anh đã xin lỗi rồi mà! Đan Hẵng chỉ là…”
“Là bạn từ nhỏ của anh, là người nhà anh bắt anh phải chăm sóc, là cô gái duy nhất trong hội anh em của anh.”
Tôi gỡ từng ngón tay đang ửng đỏ của anh ta ra.
“Tình bạn khác giới vĩ đại quá, em không muốn làm phiền các người.”
“Em nhất định phải cứng đầu đến vậy sao?”
Anh ta bỗng nổi giận, hất tung vali của tôi.
Một lúc sau lại lập tức hạ giọng, quỳ xuống trước mặt tôi.
“Anh thề, chuyện anh bảo em nhảy múa tối nay, chỉ là vì anh muốn khoe rằng bạn gái mình xinh đẹp đến nhường nào!
Không liên quan gì đến Đan Hẵng hết!”
Tôi nhìn vẻ mặt biến đổi liên tục của anh, đột nhiên cất giọng:
“Thẩm Trạch Hi, đã lâu rồi anh không viết thư tình cho em nữa.”
Anh ta sững người, không hiểu sao tôi lại chuyển chủ đề.
“Hồi đó, anh là dân tự nhiên, sao lại viết được mấy bài thơ tình cảm động như vậy?
Có phải do chính anh viết không?”
Tôi hỏi tiếp.
9
Yết hầu Thẩm Trạch Hi như co giật, nuốt không trôi.
Đồng tử anh ta lạc thần, không dám nhìn thẳng.
“Tất nhiên là anh viết rồi!” – Anh ta ngẩng cổ lên, cổ họng căng ra, giọng nói run rẩy.
Hàng mi anh rũ xuống, in bóng lên khuôn mặt tái nhợt như cánh bướm đang hấp hối.
“Lạc Thanh, tối nay anh uống say mới làm sai, nhưng em không thể vì vậy mà lôi bảy năm tình cảm ra đâm vào tim anh!”
Bàn tay anh ta bóp lấy vai tôi, gần như muốn bóp nát xương tôi.
Trên cánh tay trắng bệch là một vết sẹo hồng nhạt kéo dài như con rết.
Đó là vết thương để lại trong chuyến dã ngoại năm cuối đại học.
Năm đó, chúng tôi tự lái xe đi chơi xa.
Trên đường, vì giận dỗi, tôi quay mặt không thèm để ý anh.
Anh cuống cuồng giải thích, liên tục đưa tay kéo tôi.
Kết quả, suýt đâm vào xe phía trước.
Trong khoảnh khắc nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc,
Anh bản năng ôm chặt tôi vào lòng, vội vã bẻ lái.
Xe đâm vào bồn hoa bên đường.
Vết thương trên tay anh chính là từ lúc đó mà có.
Khoảnh khắc anh liều mạng bảo vệ tôi, tôi đã tin rằng mình sẽ sống bên anh cả đời.
Ngón tay tôi vừa chạm vào vết sẹo ấy, đã bị anh giữ lại, áp lên ngực mình.
Tim anh đập nhanh đến mức khiến người ta kinh hoảng, như thể muốn bật khỏi xương sườn mà nhảy vào lòng bàn tay tôi.
“Em sờ xem, trái tim này chỉ đập vì em.
Em còn muốn đuổi anh đi sao?”
Đèn trần ở hành lang đột nhiên chớp nhá hai cái.
Trong ánh sáng chập chờn, tôi lại nhìn thấy vết son ấy.
Nét chữ trong những bức thư tình, nụ cười đầy ẩn ý của Đan Hẵng trong phòng bao…
Những mảnh ký ức vụn vặt bất chợt ghép lại thành một bức tranh kinh khủng.
“Màu son… cũng đẹp đấy.”
Tay tôi vô tình chạm vào vết son nơi cổ anh ta khi rút lại.
Cả người anh ta cứng đờ như tượng đá, yết hầu nghẹn lại không nuốt nổi.
“Anh…”
“A Hi nghe điện thoại, A Hi nghe điện thoại——”
Tiếng chuông đột ngột vang lên.
“Nhạc chuông mới à? Nghe đi chứ.”
Con tim vừa mới lay động, lập tức nguội lạnh.
10
Thẩm Trạch Hi do dự một chút, rồi xoay người ra ban công nghe điện thoại.
Tôi chỉ nghe lác đác vài câu.
“Gì thế?”
“Đừng khóc…”
“Giờ không tiện…”
“Được rồi, chờ anh…”
Quả nhiên, sau khi dập máy, Thẩm Trạch Hi quay lại, do dự mở lời với tôi.
“Bảo bối, vết son là lúc anh đưa Đan Hẵng về nhà vô tình dính phải thôi.
Cô ấy nói nhà bị vỡ ống nước, anh phải qua xem thử.
Chờ anh về rồi mình nói tiếp, được không?”
Nói xong, anh không đợi tôi trả lời,
Cầm lấy áo khoác ở hành lang rồi vội vàng ra khỏi cửa.
Ngay khoảnh khắc cánh cửa khép lại, Thẩm Trạch Hi còn để lại một câu:
“Lạc Thanh, mặc kệ em hiểu lầm điều gì, mạng này của anh cũng có thể vì em mà cho đi.”
Tôi lập tức cảm thấy như toàn thân bị hút sạch sức lực.
Ngồi thụp xuống sàn.
Hình ảnh anh liều mạng xoay vô lăng năm ấy không ngừng lặp lại trong đầu tôi.
Nước mắt mờ hết tầm nhìn.
Cơ thể tôi bị cơn đau lòng đè bẹp xuống tấm đệm.
Ba giờ sáng, khi Thẩm Trạch Hi trở về, tôi đã cuộn tròn trong chăn ngủ thiếp đi.
“Ngày mai anh đưa em đi chơi kart nhé,” – anh nghiêng người ôm tôi – “Đan Hẵng cũng đi.”
“Cô ấy áy náy lắm, nói tối nay đã khiến em chịu ấm ức rồi.”
Lông mi tôi run lên dữ dội, cổ họng dâng lên vị tanh của máu.
Trước khi bị bóng tối nuốt chửng lần nữa, tôi cảm nhận được bên cạnh mình, giường lõm xuống một khoảng.