Chương 11 - Kết Thúc Cuộc Hôn Nhân Không Tình Yêu
Nhưng ít nhất anh phải tới giải thích và bàn giao một tiếng.
Kết quả vừa mở cửa ra đã thấy trong phòng trống không, ông cũng đi rồi?
Vẻ mặt Lịch Tinh Thần thoáng hiện lên sự sững sờ, cảm giác bất an trong lòng càng rõ rệt hơn.
Vì sao cả hai người họ đều rời đi mà không nói một lời?
“Đồng chí Lịch, anh tìm Phó Tư lệnh Phùng à?”
Phía sau vang lên giọng nói của đồng nghiệp, anh quay người lại còn chưa kịp mở miệng, người kia đã tiếp lời:
“Phó Tư lệnh Phùng và đồng chí Phùng đều điều về Bắc Kinh rồi, lạ nhỉ, sao anh không đi cùng họ?”
Lịch Tinh Thần không đáp, lướt qua rời đi.
Về đến văn phòng của mình, anh ngồi thất thần rất lâu, không hiểu vì sao bản thân lại như người mất hồn.
Đây lẽ ra là chuyện tốt đối với anh – không cần chung sống với người mình không yêu, cũng không cần bận tâm tới ân tình với Phó Tư lệnh Phùng nữa.
Nhưng… vì sao trong lòng lại như thiếu mất một mảnh?
…
Những ngày sau đó, Lịch Tinh Thần luôn tự ép mình không được nghĩ đến Phùng Thư Ý.
Cùng lúc đó, Lâm Tư Vân cũng đề nghị hai người quay lại bên nhau.
Lịch Tinh Thần nghĩ, năm đó mình đã phụ cô một lần, giờ không thể phụ cô thêm lần nữa.
Nên anh đồng ý.
Chỉ là trong lúc bàn chuyện liên quan, anh luôn vô thức nhớ đến Phùng Thư Ý.
Hơn nữa khi ngày đi đăng ký kết hôn càng đến gần, anh càng nghĩ đến cô nhiều hơn.
Thậm chí có lúc còn tưởng tượng ra vẻ mặt của Phùng Thư Ý khi biết chuyện này, không biết cô sẽ buồn, hay là chẳng quan tâm gì cả?
Nghĩ đến khả năng cô chẳng hề bận tâm, tim anh lại đột nhiên đau nhói.
Nhận ra rồi lại cảm thấy bản thân chắc điên rồi, hai người đã ly hôn, tất cả còn liên quan gì đến cô?
Một lần sau buổi tiệc của quân khu, Lịch Tinh Thần và Lâm Tư Vân đều có chút say.
Hai người hơi kích động, Lâm Tư Vân liền chủ động hôn anh, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Lịch Tinh Thần lập tức chiếm thế chủ động đáp lại nụ hôn, hai người hôn nhau rất lâu, cảm xúc cũng dâng trào, Lịch Tinh Thần vô thức cất tiếng gọi – nhưng vừa mở miệng lại là:
“Thư Ý…”
Không khí lập tức đông cứng lại, hai người đều sững sờ không thể tin nổi.
Lâm Tư Vân định nói gì đó.
Nhưng Lịch Tinh Thần không cho cô cơ hội mở miệng, giành trước một bước nói lời tạm biệt, rồi tự nhốt mình vào trong phòng.
Anh ngồi ngẩn người trong phòng, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, không dám tin rằng chính mình lại gọi tên Phùng Thư Ý trong lúc ấy, nhưng cảm giác kỳ lạ trong lòng lại không ngừng lớn dần.
Những ngày gần đây, bao chuyện liên tiếp ùa về trong đầu anh, khiến anh bắt đầu suy nghĩ nguyên do.
Cứ thế ngồi đến tận bình minh, anh mới nghĩ ra một kết luận khiến bản thân kinh ngạc tột độ:
Anh… đã yêu Phùng Thư Ý rồi!
Chương 10
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng sự thật đúng là như vậy.
Bằng không, chẳng thể nào giải thích được trạng thái thất hồn lạc vía suốt thời gian qua.
Lịch Tinh Thần sau khi nghĩ thông suốt, hỗn loạn ôm lấy đầu mình.
Anh lại có thể yêu Phùng Thư Ý… Sao anh có thể yêu cô ấy được?
Anh rõ ràng từng chán ghét cô ấy đến mức như vậy!
Không… Anh nhất định phải gặp cô, mới có thể xác nhận mọi chuyện.
Lịch Tinh Thần ngồi suốt một đêm, trời vừa sáng liền đến quân khu xin nghỉ phép, sau đó mua vé tàu đi Bắc Kinh, lập tức rời đi.
Mười hai tiếng sau, tại Bắc Kinh.
Nhà Phó Tư lệnh Phùng không khó tìm, hỏi thăm vài người quen liền biết.
Tìm đến gõ cửa, nhưng không thấy bóng dáng Phùng Thư Ý, chỉ có Phó Tư lệnh Phùng rõ ràng không mấy hoan nghênh anh.
“Lịch Tinh Thần? Cậu đến đây làm gì?”
Lịch Tinh Thần mím môi: “Phó Tư lệnh, sao ngài và Phùng Thư Ý lại rời đi mà không nói lời nào? Tôi… Tôi muốn gặp cô ấy một lần.”
Sắc mặt Phó Tư lệnh Phùng không được tốt: “Thư Ý không ở Bắc Kinh, là điều động cơ mật từ cấp trên, không tiện tiết lộ.”
“Cậu đi đi, cậu và Thư Ý đã ly hôn rồi, sau này đừng tới nữa.”
Lịch Tinh Thần chặn tay ông khi ông định đóng cửa: “Xin ngài cho tôi biết! Bằng không… tôi sẽ đứng đây chờ mãi.”
Phó Tư lệnh Phùng nhìn anh với ánh mắt kỳ quái: “Tùy cậu thôi.”
Rồi đóng cửa lại.
Phó Tư lệnh Phùng chẳng buồn quan tâm đến tên chỉ biết quý trọng khi đã mất này, mặc kệ anh đứng ngoài, thản nhiên uống trà đọc báo.
Tối đến, Phó Tư lệnh Phùng chuẩn bị đi ngủ, phát hiện Lịch Tinh Thần vẫn đứng ngoài cửa chưa rời.
Biết thế này, hà tất lúc trước phải làm vậy – ông hừ lạnh một tiếng, kéo rèm cửa lại.
Đứng mấy tiếng đồng hồ, chân Lịch Tinh Thần sớm đã tê dại, nhưng anh không thể lùi bước, đây là cơ hội duy nhất để gặp Phùng Thư Ý, anh nhất định phải gặp cô, cầu xin sự tha thứ.
Nửa đêm, trên trời bất ngờ vang lên tiếng sấm lớn, mưa như trút nước ào ào đổ xuống, Lịch Tinh Thần lập tức bị ướt sũng toàn thân.
Anh vẫn không nhúc nhích, mặc kệ mưa gột xuống, nhưng dần dần, anh cảm thấy ý thức mơ hồ, cảnh vật trước mắt bắt đầu xoay tròn, rồi ngã thẳng xuống đất.
Sau khi bất tỉnh, Lịch Tinh Thần mơ thấy một giấc mộng.
“Đừng nấu cơm cho tôi, đừng đụng vào đồ của tôi.” Ánh mắt lạnh lùng chán ghét nhìn người phụ nữ trước mặt, bà lom khom dọn dẹp bàn ăn chẳng ai động đến.
Lịch Tinh Thần sững sờ một chút, đây là đâu, vì sao người đàn ông trước mặt có khuôn mặt giống anh mà lại trông già nua như vậy, ánh mắt khiến người ta khó chịu tột cùng.
Anh muốn tiến lại gần nhìn rõ người phụ nữ đó là ai, thì người kia quay đầu lại, Lịch Tinh Thần khựng lại trong chớp mắt – là Phùng Thư Ý!
Nhưng người trước mặt lưng gù, mặt mũi già nua, ánh mắt hoàn toàn không còn ánh sáng – đây thật sự là Phùng Thư Ý sao? Vì sao cô lại thành ra thế này?
Không ai cho anh câu trả lời, cảnh trong mơ liên tục thay đổi, chỉ duy nhất không thay đổi là ánh mắt lạnh lùng của anh và vẻ mặt thất vọng của Phùng Thư Ý.
Anh như sống cả một đời trong mơ, cho đến khoảnh khắc Phùng Thư Ý tuyệt vọng lìa đời mới chợt tỉnh dậy.
Lâu thật lâu không thể hoàn hồn, sao anh lại đối xử với Phùng Thư Ý như vậy? Việc cô kiên quyết ly hôn, có khi nào cũng là vì mơ thấy giấc mơ giống mình?
“Dậy rồi à?” Giọng của Phó Tư lệnh Phùng vang lên bên tai, Lịch Tinh Thần giật mình một chút, mới nhận ra mình đang ở bệnh viện.
“Cậu nói xem cậu thế này là vì cái gì? Lúc Ý nhi còn ở bên thì chẳng biết trân trọng, cô ấy đau lòng rời đi rồi, cậu lại tới đây sống chết đòi gặp.”