Chương 1 - Kết Hôn Với Ông Chú Khô Khan

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Mẹ tôi nói, nếu tôi còn không chịu kết hôn, bà sẽ đăng ký cho tôi tham gia chương trình “Nếu anh là người ấy” phiên bản trung niên.

Ba tôi thì dọa, nếu tôi không lấy chồng, ông sẽ lên báo tuyên bố cắt đứt quan hệ cha con.

Bị ép đến đường cùng, tôi nghiến răng đồng ý kết hôn với người đàn ông thứ ba mà tôi gặp khi đi xem mắt — một “ông chú ế lâu năm” trông vừa trầm lặng vừa khô khan.

Chúng tôi cưới nhau sau bảy ngày quen biết, lý do đơn giản là: anh ta ít nói, không phiền phức, cũng bị cha mẹ thúc cưới.

Chúng tôi ký thỏa thuận rõ ràng: ai sống cuộc đời nấy, không can thiệp vào chuyện của nhau.

Cho đến sáng thứ Hai trong cuộc họp thường kỳ, công ty thông báo có một lãnh đạo mới được điều về.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn rõ người đàn ông trên bục — lạnh lùng, nghiêm túc, ánh mắt sắc bén.

Chiếc bình giữ nhiệt trong tay tôi rơi xuống “cách” một tiếng, nước nóng đổ ra, làm bỏng cả bàn tay.

Chẳng phải người đàn ông đó chính là… chồng hợp pháp của tôi — người mà tôi vừa kết hôn vào chiều thứ Sáu tuần trước, ở cục dân chính sao?

01

“Lâm Mặc, cô đang làm gì vậy! Họp mà không tập trung, còn gây ra tiếng động! Cô thuộc phòng ban nào? Thái độ làm việc lề mề như thế hả?”

Một giọng nam lạnh lùng và đầy áp lực vang lên từ trên bục, như cú đập chính xác vào đỉnh đầu tôi.

Xung quanh, đồng nghiệp đồng loạt quay đầu nhìn sang, ánh mắt như đèn pha chiếu thẳng vào tôi.

Có người nhìn tôi với vẻ đồng cảm, có người thì hả hê, nhưng phần lớn là xem kịch vui.

Tôi bị nước nóng làm bỏng đến mức nhăn mặt nhăn mày, nhưng chỉ có thể lúng túng cúi xuống nhặt cái bình, mặt cúi gằm, chỉ mong có cái lỗ để chui xuống trốn.

“Xin lỗi lãnh đạo, tôi không cố ý.”

“Không cố ý thì có thể được tha thứ sao? Quy định của đơn vị là để bày cho đẹp mắt chắc?”

Giọng anh ta không có chút cảm xúc nào, như thể người đứng trước mặt không phải là tôi, mà là một văn bản đầy lỗi cần chỉnh sửa.

Tôi siết chặt cái bình giữ nhiệt, móng tay gần như cắm vào lớp vỏ nhựa.

Cố Hoài Diễn, anh giỏi lắm, giỏi thật đấy.

Chiều thứ Sáu tuần trước, ở cổng cục dân chính, hai đứa mỗi người cầm một quyển sổ đỏ, không khí ngượng ngùng đến mức có thể móc ra được cả một căn hộ ba phòng ngủ.

Anh ta nói:

“Đồng chí Lâm Mặc, đã là vợ chồng hợp pháp thì có vài chuyện cần nói rõ trước. Ở đơn vị, chúng ta là người lạ. Mong cô tuân thủ thỏa thuận.”

Tôi gật đầu như gà mổ thóc:

“Không vấn đề gì, đồng chí Cố, miệng tôi kín lắm, tuyệt đối không gây phiền cho anh.”

Lúc đó tôi cứ nghĩ cái “đơn vị” anh nói là một nơi nào đó xa tít mù, tôi chưa từng nghe tên.

Ai ngờ được — chúng tôi lại làm cùng một đơn vị!

Và anh ta còn là cấp trên mới được điều về, trực tiếp quản lý bọn tôi!

Cái này gọi là gì?

Chính là vừa thoát khỏi miệng sói, lại rơi ngay vào hang cọp.

“Sau buổi họp, nộp cho tôi bản kiểm điểm một nghìn chữ.”

Anh ta lạnh lùng ném xuống câu đó như ban phát, rồi mới chịu rời mắt đi, tiếp tục bài phát biểu nhậm chức nhàm chán của mình.

Tôi ngồi bên dưới, mu bàn tay rát bỏng, nhưng lòng tôi còn đau gấp trăm lần.

Xong rồi, sự nghiệp “ngồi mát ăn bát vàng” của tôi ở đây, e là chấm dứt từ hôm nay.

02

Vừa tan họp, tôi đã bị cô bạn thân cùng phòng – Trương Manh – kéo ngay vào phòng pha trà.

“Mặc Mặc, hôm nay cậu bị sao vậy? Lãnh đạo mới vừa nhậm chức ngày đầu tiên mà cậu đã đụng trúng nòng súng, lần này toi rồi.”

Trương Manh vừa lo lắng vừa vội vàng tìm kem bôi bỏng cho tôi.

“Tớ cũng đâu biết lại xui đúng lúc như vậy…”

Tôi rầu rĩ đến mức muốn khóc mà chẳng khóc nổi.

“Nghe nói lãnh đạo mới – Cục trưởng Cố – bối cảnh rất sâu, lại nổi tiếng là người nghiêm khắc, mọi người gọi anh ta là ‘Diêm Vương sống’ đó. Trước làm ở văn phòng Thành ủy, không biết bao nhiêu người bị anh ta cho ‘ra đảo’. Cậu phải thật cẩn thận đấy.”

Tôi nghe cái biệt danh “Diêm Vương sống” mà trong đầu lại hiện lên hình ảnh Cố Hoài Diễn mặc áo sơ mi trắng, ngồi đối diện tôi, nghiêm túc nói câu:

“Tôi không có thói quen xấu, lương cũng có thể giao nộp hết.”

Cái sự tương phản này… đúng là quá lớn rồi.

Cùng lúc đó, Vương Lị Lị – người vẫn hay thích châm chọc tôi – tay cầm ly cà phê bước tới, giọng điệu móc méo:

“Ồ, chẳng phải là Lâm Mặc sao, mới ngày đầu mà đã bị sếp mới gọi đích danh phê bình rồi à? Có phải bình thường quen lười biếng, giờ trình độ không theo kịp nữa đúng không?”

Vương Lị Lị dựa vào việc chú cô ta là lãnh đạo cấp phó trong đơn vị nên lúc nào cũng kiêu ngạo, nhìn ai cũng chướng mắt – nhất là tôi.

Tôi chẳng buồn đáp, nhưng Trương Manh thì không nhịn được:

“Vương Lị Lị, cô bớt nói vài câu đi được không? Ai mà chẳng có lúc sơ suất?”

“Sơ suất? Tôi thấy là năng lực có vấn đề thì có. Có người ấy à, số khổ, làm gì cũng trật trật vật vật. Không như tôi, trời sinh đã may mắn.”

Nói xong, cô ta uốn éo bước đi.

Tôi thở dài, nhìn mu bàn tay đỏ ửng của mình, lòng càng thêm bực bội.

Một nghìn chữ kiểm điểm, chẳng khác nào lấy mạng tôi!

03

Tôi nấn ná trong văn phòng tới tận lúc trời tối, cuối cùng cũng cố lôi ra được một bản kiểm điểm một nghìn chữ.

Đứng trước cửa văn phòng Cục trưởng, tôi tự động viên bản thân nửa ngày, rồi mới cắn răng giơ tay gõ cửa.

“Vào đi.”

Vẫn là giọng nói lạnh nhạt quen thuộc đó.

Tôi đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Cố Hoài Diễn đang ngồi sau bàn làm việc, đeo kính gọng vàng, nghiêm túc xử lý đống văn bản.

Dưới ánh đèn, gương mặt nghiêng của anh ta hiện lên rõ nét, bớt đi vẻ nghiêm khắc của ban ngày, lại có thêm mấy phần trí thức nho nhã.

Nói thật thì, bỏ qua thân phận “Diêm Vương sống” của anh ta, gương mặt này… đúng là cực phẩm.

“Lãnh đạo, đây là bản kiểm điểm của tôi.”

Tôi đặt tờ giấy lên bàn anh, cúi gằm đầu, giống hệt học sinh tiểu học phạm lỗi.

Anh không ngẩng lên, chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Tôi đứng đực ra tại chỗ, đi cũng dở mà ở lại cũng không xong, ngượng đến mức muốn lấy ngón chân đào một cái hố chui xuống.

Phải mất đến một phút sau, anh mới buông bút xuống, ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt rơi lên mu bàn tay vẫn còn đỏ tấy.

“Còn đau không?”

Tôi ngẩn người, không ngờ anh sẽ hỏi câu đó.

“Hả? À… không, không đau nữa rồi.”

“Nhà có thuốc bôi bỏng.”

Anh nói, giọng vẫn lạnh nhạt, không nghe ra cảm xúc gì.

Đây… gọi là quan tâm à?

Tôi còn đang miên man suy nghĩ, anh đã đứng dậy, cầm lấy bản kiểm điểm của tôi.

“Viết cũng được, thái độ coi như chân thành.”

Anh lật lật vài trang, rồi tiện tay để sang một bên: “Lần sau đừng tái phạm.”

Tôi như được đặc xá, vội vàng gật đầu: “Cảm ơn lãnh đạo, tôi xin phép đi trước.”

“Đợi đã.”

Anh lại gọi tôi lại.

Tim tôi thót một cái, tưởng anh lại định giở trò gì nữa.

Chỉ thấy anh mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc chìa khóa xe đặt lên bàn.

“Em về trước đi, tôi còn phải họp.”

Tôi nhìn chùm chìa khóa quen thuộc đó — chính là chiếc xe mua để đối phó với cha mẹ hai bên.

Ý anh là… bảo tôi lái xe về?

“Lãnh đạo, như vậy… không hợp lý lắm đâu…”

Ở đơn vị, chúng tôi mà, là người xa lạ mà.

Ánh mắt sau cặp kính mảnh khẽ nheo lại, giọng anh thấp đi vài phần: “Có gì mà không hợp lý? Bảo cầm là cầm.”

Ngữ khí đó — không cho phép phản bác.

Tôi đành ngoan ngoãn cầm lấy chìa khóa, gần như chạy trốn khỏi văn phòng của anh.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)