Chương 5 - Kết Hôn Với Nam Thần Lạnh Nhạt
Đột nhiên tôi lại không nỡ tỉnh nữa, cứ coi như mình đang mộng du đi.
Đã gọi là mộng du thì làm gì cũng không tính, đúng không?
Tôi lần mò quỳ trên mép sofa, tay Lục Chu chợt nắm lấy cánh tay tôi, bàn tay anh nóng rực.
Tôi nhích về phía trước một chút, vấp phải chân anh, ngã thẳng vào lòng anh.
Trong khoảnh khắc, Lục Chu ôm chặt tôi, còn thở dài một tiếng: “Mộng du cũng nguy hiểm vậy sao?”
Anh xoa đầu tôi, khoảng cách hai đứa quá gần, hơi thở nóng hổi của anh phả thẳng vào cổ tôi.
Tê dại, nổi cả da gà.
Anh dường như không có ý định buông tôi ra, tim tôi đập dữ dội, cơ thể không an phận khẽ nhúc nhích.
Dựa vào ánh sáng mờ mờ, tôi tìm đến môi anh, giả vờ vô tình lướt qua.
Thân thể Lục Chu thoáng cứng đờ, rồi ngay sau đó chủ động phản công.
Anh giữ chặt đầu tôi, làm nụ hôn ấy trở nên sâu hơn, từng chút một cướp đi dưỡng khí của tôi.
Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên, tôi dán chặt vào anh, lưng đã rịn ra mồ hôi.
Lục Chu thở dốc bên tai tôi.
Nếu đến lúc này tôi còn không hiểu ý nghĩa của nó, thì đúng là sống uổng cả đời.
Lục Chu, anh ấy che giấu thật giỏi.
Tôi đưa tay chạm lên gương mặt anh, từng chút từng chút lần xuống môi, rồi bất ngờ hôn mạnh vào.
“Xít…”
Va phải răng rồi, đáng ghét!
Lục Chu kéo tôi dậy, trong bóng tối hai đứa nhìn nhau, bầu không khí chợt trở nên ngượng ngập.
“Tống Vãn Nghi, em giả vờ sao?” Giọng anh không ổn định, nghe kỹ vẫn còn hơi thở dồn dập.
Tôi không trả lời.
“Lục Chu, có phải anh đã nhịn rất khổ sở không?”
Ngay sau đó, cả thế giới đảo lộn, tôi bị anh đè xuống dưới.
Trong không gian tĩnh mịch, cảm giác trở nên đặc biệt nhạy bén. Tôi hơi sợ, thử đẩy ngực anh ra.
Không nhúc nhích được…
Lục Chu nắm lấy tay tôi, kéo thẳng xuống dưới. Khi tay tôi chạm vào cơ bụng anh, cả người tôi run bắn.
Anh bật cười khẽ: “Không phải em nói thích cơ bụng nhất sao? Không phải em nói muốn sờ sao?”
“Gan em chỉ có vậy thôi à, Tống Vãn Nghi?”
Quả nhiên, Lục Chu đang cố tình quyến rũ tôi!
Tôi lẩm bẩm nhỏ xíu: “Em nói bao giờ chứ?”
Lục Chu cúi xuống, hôn nhẹ lên khóe môi tôi, giọng dịu dàng như đang dỗ trẻ con: “Đêm em say rượu, em ôm anh nói muốn sờ cơ bụng của anh.”
“Em còn hôn anh nữa.”
Anh lại cúi xuống, hôn lên môi tôi: “Có phải em đã biết rồi không?”
Tôi mơ hồ khẽ ừ: “Hửm?”
“Biết là anh thích em.”
“Anh sao lại biết hết mọi chuyện thế?!” Tôi gần như xấu hổ đến muốn bùng nổ.
Lục Chu ấn nhẹ môi tôi, chặn lại: “Không, anh không biết em thích anh.”
“Nếu sớm biết em cũng thích anh, thì anh đã chẳng giả vờ lâu đến thế rồi, Vãn Vãn.”
7
“Ầm” một tiếng.
Như có thứ gì đó nổ tung trong đầu tôi.
Lục Chu, anh ấy chính miệng thừa nhận thích tôi rồi.
Mắt tôi cay cay, hốc mắt nóng lên.
Tôi ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của anh, ghé sát tai, thì thầm: “Lục Chu, thật ra em thích anh từ lâu lắm rồi.”
“Từ hồi đại học, em còn từng viết thư tình cho anh. Nhưng anh chẳng nhận, còn nhờ người nói lại với em, bảo em đừng phí công vô ích.”
Lục Chu im lặng rất lâu, không nói một lời.
Nếu lúc này bật đèn, chắc chắn tôi sẽ thấy được ánh mắt tràn đầy hối hận của anh.
Anh nâng cằm tôi lên, cúi xuống hôn phớt môi tôi từng chút một.
Tôi đợi mãi, nhưng anh vẫn không có động thái gì thêm, đợi đến mức gần như thiếp đi.
Hôm nay đúng là một ngày kỳ ảo, bắt đầu từ khi Trình Dật nói cho tôi biết Lục Chu thích tôi.
Trong cơn mơ màng, tôi ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, môi tôi sưng đỏ cả lên.
Tôi sững người, đồ Lục Chu khốn kiếp.
Bảo sao tự nhiên môi tôi lại “nóng” đến thế!
Thì ra anh nhân lúc tôi ngủ mà vụng trộm hôn trộm!
Đúng lúc đó, Lục Chu đến gọi tôi ăn sáng. Tôi tức giận quay đầu, không thèm nhìn anh.
Anh lại bật cười, nụ cười khiến tôi hồn bay phách lạc.
Thừa lúc tôi đang ngẩn người, anh ôm bổng tôi lên, bế thẳng vào nhà vệ sinh, còn giúp tôi bóp sẵn kem đánh răng.
Tôi đứng đánh răng, anh khoanh tay tựa vào khung cửa, mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm tôi.
Trời ơi, ai mà chịu nổi chứ?
“Anh nhìn em mãi làm gì vậy?”
Lục Chu cười: “Anh muốn làm thế từ lâu rồi.”
Sau khi mọi chuyện đã rõ ràng, tôi như một con chim cút nhỏ, chẳng còn chút dũng khí quyến rũ anh như trước.
“Vãn Vãn, sao em không hỏi anh, anh bắt đầu thích em từ khi nào?”
Tôi chưa kịp hỏi thì anh đã tiếp lời: “Có lẽ còn sớm hơn em một chút.”
“Sau khi thi đại học xong, anh cùng bạn bè đi uống rượu ăn mừng. Có một cô gái lao đến ôm anh khóc nức nở, nói rằng gia đình không cho cô đi du học, còn muốn ép cô liên hôn.”
“Nói rằng cả cuộc đời đã bị sắp đặt sẵn, chẳng còn chút tự do nào.”
Lục Chu ngừng lại một chút: “Anh khi đó rất bối rối, thấy cô gái đó khóc vừa vô lý vừa xấu. Vì chuyện này mà mấy thằng bạn anh trêu chọc suốt nửa năm.”
“Chưa từng có cô gái nào dám khóc xấu xí trước mặt anh cả. Bình thường họ đều cố gắng thể hiện dáng vẻ đẹp nhất, đến cả góc nhìn khi nhìn anh cũng phải toan tính kỹ càng.”
“Nhưng em thì khác.”
Anh kéo tôi vào lòng, ánh mắt đẹp đến mức khiến tim tôi run rẩy. Anh còn cẩn thận vén từng lọn tóc rối trước trán tôi ra sau tai, dịu dàng tột cùng.