Chương 4 - Kết Hôn Rồi Mới Biết Chồng Quá Khó Theo Đuổi

Tôi vui vẻ đáp lại, vì hôm nay tôi không cần “chiếm lợi” bằng lời nói, phần tôi mong chờ nhất chính là… giai đoạn đi ngủ.

Sau khi tắm xong, tiện tay tôi giặt luôn nội y rồi treo lên giá trong phòng tắm.

Khoảnh khắc Cố Tục Trần mở cửa bước vào, anh khựng lại rõ ràng trong hai giây.

Tôi giả vờ như không thấy gì, cứ nằm dài trên giường xem tivi.

Cạch.

Cửa phòng tắm đóng lại, tiếng khóa cửa vang lên.

“Xì.”

Tôi không nhịn được lẩm bẩm. Nhưng khi nghe tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm, ánh mắt tôi lại không kìm được mà lén nhìn qua cánh cửa kính.

14.

Từ lần đầu gặp Cố Tục Trần, tôi đã tưởng tượng đến cảnh cùng anh sống đến đầu bạc răng long, thậm chí còn nghĩ cả nơi sẽ chôn chung.

Giờ đây, cuối cùng cũng được ở cạnh nhau, tôi cảm thấy mọi nỗi khổ trước đây đều đáng giá.

Hiện tại, tôi có tiền, có nhà, có xe, và có anh. Biết đâu tương lai sẽ có thêm một em bé.

Tôi vừa nghĩ vừa ôm gối cười ngây ngô. Đang lăn lộn trên giường thì nhận ra anh đã tắm xong.

“Em đang làm gì vậy?”

Cố Tục Trần nhướng mày nhìn tôi.

Chiếc áo choàng tắm trắng trên người anh hơi ngắn, để lộ đôi chân dài săn chắc đầy cơ bắp.

Ánh mắt tôi chợt lảng đi, rồi chui tọt vào chăn, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh:

“Chờ anh lên ngủ cùng thôi. Lại đây nào~”

Cố Tục Trần cúi người xuống, chậm rãi tiến lại gần.

Tôi chớp chớp mắt, lòng vui như mở hội. Nhưng không ngờ, anh cầm lấy một chiếc chăn, đi thẳng ra sofa và nằm xuống một cách tự nhiên.

Tôi: …

“Cố Tục Trần…”

Tôi có chút hụt hẫng.

Anh nhắm mắt lại, không nói lời nào.

Tiếng “tách” vang lên, đèn trong phòng tắt, căn phòng chìm vào bóng tối.

Tôi nhìn bóng dáng anh trên sofa, thở dài rồi nhắm mắt.

15.

Sau lần ở chung phòng đó, Cố Tục Trần lại trở nên lạnh nhạt hơn hẳn.

Đôi khi, tôi cảm thấy hơi mệt mỏi, như thể mình mãi đang đuổi theo anh. Nhưng rồi tôi tự nhủ mình đang ở gần anh hơn bất kỳ ai, kiểu gì cũng sẽ có cơ hội.

Dần dần, tôi bắt đầu thoải mái ra vào văn phòng của anh, thậm chí còn gọi anh là “chồng,” và anh cũng miễn cưỡng chấp nhận, dù chỉ là kiểu lảng tránh không phản đối.

“Chồng ơi, hôm nay mình đi ăn bít tết đi.”

Tôi chống tay lên bàn, cười tươi đề nghị.

Cố Tục Trần liếc nhìn tôi một cái, gương mặt chẳng chút biểu cảm, giọng nhàn nhạt đáp:

“Đợi anh họp xong đã.”

“Được~”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, bắt đầu chuỗi chờ đợi dài dằng dặc. Ngồi uống trà sữa, tôi cũng hơi buồn ngủ.

“Diệp Mẫn.”

Giọng của Vương Tuyền vang lên.

Tôi ngẩn ra hai giây, nhìn cô ta vẫn với vẻ mặt khinh khỉnh y như lần trước.

Tôi không buồn đáp lại.

Vương Tuyền cười lạnh, giọng nhạt nhẽo: “Tôi không biết cô giở trò gì mà khiến Cố Tục Trần cưới cô, nhưng tôi nghĩ có một chuyện cô rất cần phải biết.”

Tôi mím môi, trong đầu lập tức nghĩ cô ta sắp nói rằng Cố Tục Trần có mối tình đầu, hoặc ai đó là “bạch nguyệt quang” của anh.

Nhưng mà…

Không ngờ cô ta lại ném ra một xấp tài liệu trông có vẻ cũ kỹ.

Với kinh nghiệm đọc tiểu thuyết ngôn tình bao năm, tôi hồi tưởng lại gia đình mình: đơn giản, lành mạnh. Còn nhà họ Cố tuy là gia đình đơn thân nhưng cũng không có thù oán gì với nhà tôi.

Sau khi kết thúc một hồi suy nghĩ, tôi nhướng mày, lạnh giọng: “Xin lỗi, tôi không muốn biết.”

Vương Tuyền chẳng vội, chậm rãi mở tài liệu, rồi ném cho tôi một bản danh sách.

Mấy cái tên trên danh sách.

Tôi lờ mờ nhớ ra đó là những người từng phỏng vấn cùng tôi. Sau buổi phỏng vấn, chúng tôi còn trao đổi kinh nghiệm với nhau.

Nhưng lạ là…

Họ đều vào được vòng cuối cùng, trong khi xếp hạng của họ thấp hơn tôi.

“Cô lấy cái này ở đâu ra?”

Tôi có chút lúng túng.

Vương Tuyền nhướng mày, bật cười: “Cô không nhìn con dấu ở dưới à? Đây là tài liệu nội bộ của tập đoàn Cố Thị, người phụ trách chính là người phỏng vấn cô hồi đó, Đàm Bạch.”

Cuối cùng.

Cô ta như sợ tôi không hiểu, nói thêm: “Nói thẳng nhé, cô được xếp hạng rất cao, thậm chí đã được chọn. Nhưng lại bị gạch tên. Là do Cố Tục Trần ra lệnh, có lẽ vì anh ta sợ cô làm phiền anh ta.”

Lời của Vương Tuyền như một cái gai, đâm thẳng vào tim tôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào bản tài liệu, con dấu đỏ chót trên đó khiến tay tôi run rẩy.

“Tôi dựa vào gì để tin cô?”

“Cô không cần tin, cứ đi mà hỏi. Hỏi nhân viên trong công ty, hỏi Cố Tục Trần, ai cũng được. Xem ngoài anh ta ra, còn ai dám sửa danh sách? Còn ai đủ quyền để thay đổi nó?”

Tôi: …

“À, nghĩ kỹ lại thì tôi hiểu rồi. Có khi Cố Tục Trần bị gia đình thúc ép cưới vợ, chẳng phân biệt nổi mình thích kiểu người nào, chỉ muốn tìm đại một người để đối phó. Mà tìm người mình không thích thì tốt hơn, như vậy dù có đối xử tệ, cũng chẳng thấy áy náy—”

“Cô im đi!”

Tôi siết chặt ly trà sữa, cắt ngang lời cô ta bằng giọng trầm thấp.

Trong tích tắc.

Cái ly nhựa bị bóp méo, trà sữa văng lên tay tôi, thấm qua quần áo, khiến tôi trông thật thảm hại.

“Sao vậy, bị tôi nói trúng rồi nên tức giận đến thế?”

Vương Tuyền cười nhạt, thở dài rồi tiếp tục nói: “Nghe nói Cố Tục Trần tặng cô không ít túi xách, có lẽ là để bù đắp cho cô. Cô nên biết đủ đi.”

Càng nói, cô ta càng hứng thú, nhưng tôi lại không có lời nào để phản bác.

Bởi vì thái độ của Cố Tục Trần, từng khoảnh khắc, dường như đều chứng minh rằng lời cô ta nói có lý.

Tất cả chẳng qua chỉ là tôi quá đắm chìm trong giấc mơ đẹp này.

16.

Tôi không muốn rơi nước mắt trước mặt Vương Tuyền, nhưng khi vội vàng rời đi, đứng ở cầu thang, tôi lại không biết phải đi đâu.

Chân cứ vô định bước xuống tầng.

Điện thoại vang lên.

Cố Tục Trần nhắn tin:

“Có việc bận, không đến được. Em tự đi đi.”

Nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn trên màn hình, tôi ngây người.

Trong khoảnh khắc đó, tôi chỉ cảm thấy một khoảng trống mênh mông trong lòng.

Tôi nghe thấy có người gọi mình, nhưng cảm giác như toàn thân đã bị rút cạn sức lực, không thể trả lời.

“Diệp Mẫn! Mẹ chồng gọi con bao nhiêu lần rồi, con coi lời mẹ như gió thoảng bên tai à?”

Mẹ của Cố Tục Trần vội vàng bước tới trước mặt tôi.

Tôi ngước lên nhìn bà, hốc mắt dần dần ươn ướt, rồi không kìm được mà bật khóc.

“Ây da, này, con… con khóc cái gì chứ…”

Bà lúng túng nhìn tôi, nhíu mày rút khăn giấy ra, đưa tay lau nước mắt cho tôi: “Mẹ mới nói có vài câu mà con đã khóc à?”

Nhưng càng lau, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

Tôi vừa khóc vừa ôm lấy bà, nấc nghẹn.

“Ôi trời ơi, sao thế này, đừng khóc nữa, có chuyện gì thì nói với mẹ, có phải cái thằng đó bắt nạt con không?”

“Thôi nào, đừng khóc, mẹ sẽ làm chủ cho con.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tôi khóc đến mức không thở nổi, chỉ có thể bất lực lắc đầu.

Những nỗi đau mà tôi đã cố quên dường như đều ùa về lúc này, như thể chế giễu tôi vì đã coi lần gặp lại anh là một sự ngọt ngào sau cay đắng.

“Con ơi, đừng như thế, con khóc thế này, mẹ đau lòng chết mất.”

“Rốt cuộc có chuyện gì? Nói với mẹ đi.”

Mẹ Cố sốt ruột hỏi han.

Nhưng tôi không thể nói nên lời, giống như cách tôi không thể hỏi thẳng Cố Tục Trần câu hỏi này.

Cố Tục Trần.

Anh ghét tôi đến mức nào? Ghét đến nỗi phải tự tay thay đổi quỹ đạo cuộc đời tôi?

17.

Đêm khuya tĩnh lặng.

Tôi trằn trọc mãi mà không ngủ được. Cảm giác như tất cả những hạnh phúc mà tôi từng nghĩ mình có, giờ đây hóa thành lưỡi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào tim.

Nước mắt lặng lẽ trào ra nơi khóe mắt.

Tôi nghẹn ngào, ngồi dậy định xuống bếp lấy nước.

Nhưng vừa bước tới gần, tôi đã nghe thấy tiếng mẹ Cố đang quở trách trong bếp. Giọng Cố Tục Trần thì thỉnh thoảng đáp lại, nhưng hờ hững, như đang qua loa.

Bầu không khí càng lúc càng căng thẳng.

Mẹ Cố chống tay vào hông, pha trộn nhiều câu mắng mỏ:

Lời bà lấp lửng, nhưng ý nghĩa rõ ràng:

“Anh bận cái gì? Anh giống y chang cha anh, không phân biệt nổi công việc với cuộc sống hả?

Công việc thì cần phải cố gắng, còn cuộc sống thì không cần chắc? Các người với robot có khác gì nhau?”

“Việc tối nay rất quan trọng.”

Cố Tục Trần cầm ly nước bằng một tay, nhấp một ngụm, bàn tay dài đặt lên thành ly, ánh mắt cúi xuống tránh nhìn mẹ.

“Việc gì mà quan trọng hơn cả vợ anh?”

Mẹ Cố vẫn đầy giận dữ.

Ngay giây sau.

Cố Tục Trần siết chặt quai hàm, đôi mắt lạnh băng nhìn thẳng vào mẹ, từng chữ một rít qua kẽ răng:

“Mọi thứ”

Câu nói vừa dứt, mẹ Cố ngẩn người.

Tôi cũng đứng chết trân, như thể bị sét đánh, nhưng trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì ánh đèn phòng khách lúc này rất mờ tối.

“Con cút ra ngoài cho mẹ!

Mẹ Cố quát lớn.

Tôi vội vàng nép vào một góc, sợ rằng chỉ cần chậm một bước, lòng tự trọng của mình sẽ bị nghiền nát.

Nhìn bóng lưng của Cố Tục Trần dần khuất trong màn đêm, lòng tôi trống rỗng đến lạ.

Tôi chưa bao giờ tuyệt vọng đến thế, như thể đang chìm sâu giữa đại dương, từng chút từng chút một mất đi toàn bộ sức lực.