Chương 5 - Kết Hôn Bất Ngờ Sau Bảy Năm
11
Dù tôi có ngốc đến đâu, Cũng nghe ra rõ mồn một sự khiêu khích trong lời Hứa Bách Vũ.
Nhà cậu ta có điều kiện, từ bé đã quen với kiểu sống tùy tiện, muốn gì có nấy. Còn Lục Dương — tuy nghèo nhưng học giỏi, lại đẹp trai, dễ bị so sánh.
Thanh niên tuổi này, ganh đua chút cũng dễ hiểu. Tôi có thể cảm thông.
Nhưng mà… câu vừa rồi thì hơi quá rồi đấy.
Tôi nhìn sang Lục Dương, anh vẫn giữ gương mặt điềm tĩnh, Đứng dậy định bỏ đi.
Tôi vội cản lại, quay đầu đá nhẹ Hứa Bách Vũ một cái:
“Cậu nói ít thôi.”
Trời biết bảy năm sau Lục Dương giàu cỡ nào.
Doanh nhân tự thân khởi nghiệp nổi danh ở thủ đô.
Chẳng phải người thường chúng tôi có thể chọc vào.
Hứa Bách Vũ không ngờ tôi lại đứng ra bênh vực Lục Dương trước mặt mọi người, Mặt cậu ta lập tức nhăn như bánh bao.
“Lâm Nguyễn, cậu thật sự thích cậu ta đến vậy sao?”
Lập tức, hàng loạt ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
Ánh nhìn nóng bỏng nhất, không ai khác chính là người định rời đi ban nãy.
Một cánh tay của anh vẫn còn trong lòng tôi.
Lục Dương nhìn tôi không chớp mắt, ánh mắt lấp lánh,
Rõ ràng mang theo… kỳ vọng.
Tôi cũng không hiểu vì sao, tim lại chợt đập loạn nhịp.
Ánh mắt ấy… như nặng cả ngàn cân.
Không hiểu sao lại khiến tôi thấy nghẹt thở, không thở nổi.
Tôi cười gượng vài tiếng, cố giữ hình tượng “cô gái thân thiện” thường ngày.
Giả vờ không thấy ánh nhìn nóng rực của Lục Dương.
Tôi quay đầu, lại đá Hứa Bách Vũ một cái:
“Cậu đừng có gây chuyện vô cớ được không?”
“Tôi chẳng qua không thích cậu kiếm chuyện thôi.”
“Nếu… nếu là Lục Dương kiếm chuyện với cậu, tôi cũng sẽ đứng ra bênh cậu đó.”
Hứa Bách Vũ là kiểu người nhà có điều kiện, bình thường tính khí cũng khá bốc đồng.
Huống chi tôi vừa “lừa” được tiền cậu ta, cũng không muốn chọc cậu ấy tức.
Nghĩ một chút, tôi rút tay không đang ôm Lục Dương, mò trong túi lôi ra một cây kẹo mút,
ném thẳng vào lòng Hứa Bách Vũ, mặt nghiêm túc cảnh cáo:
“Nè, cho cậu kẹo ăn.”
“Đừng có kiếm chuyện nữa nha.”
12
Hứa Bách Vũ còn chưa kịp phản ứng,
Tay tôi đột nhiên trống rỗng.
Đến khi tôi hoàn hồn lại, Lục Dương đã quay người rời đi, sải bước thật nhanh.
Tôi theo bản năng đuổi theo, nhìn bóng lưng anh ngày một xa dần.
Chiếc áo ba lỗ bóng rổ đung đưa theo nhịp bước, khiến tôi chợt nhớ về một điều gì đó.
Khi còn nhỏ, lúc Lục Dương mới chuyển đến khu này.
Anh không nói nhiều, rất trầm mặc.
Tôi ngày nào cũng bám theo anh chơi.
Cô bé nhỏ xíu kéo tay cậu trai, từng chữ từng chữ nói:
“Anh ơi, anh vui lên được không?”
Lúc đó Lục Dương còn nhỏ, nhưng cái gì cũng hiểu.
Tóc anh dài, gần như che hết trán.
Trước đây là bà nội cắt tóc cho anh.
Nhưng giờ bà đã già, không cắt nổi nữa.
Tóc anh cứ thế mọc dài một cách vô vọng, giống như chủ nhân của nó — buồn bã, chán chường.
Lục Dương nghển cổ, lạnh lùng nói:
“Vui làm gì chứ?”
Tôi đưa bàn tay nhỏ như tay Doraemon ra:
“Cho anh kẹo nè.”
Anh không nhúc nhích:
“Không ăn.”
Kẹo là món tôi thích nhất trên đời. Nó giúp tôi kết thân với rất nhiều bạn nhỏ.
Ai mà chẳng thích kẹo chứ?
Tôi nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu, cuối cùng đưa ra kết luận:
Ừm.
Chắc là anh ấy… chê ít.
Chưa đủ hấp dẫn thôi.
Tôi đưa tay vào túi quần nhỏ, lục lọi một hồi mới mò ra hai viên kẹo mút.
Do dự một chút, lấy ra một cây, đưa cho anh:
“Nè, em cho anh hết kẹo rồi đó, anh vui lên nha?”
Tôi lắc lắc hai bím tóc, vừa hỏi vừa nheo mắt lại nhìn anh. Nếu mà anh vẫn không vui thì… tôi đành đánh cho một trận vậy!
Dù sao trong cái hẻm này, không có bạn nhỏ nào được phép “chống đối” tôi hết!
Tôi đang nghĩ không biết có đánh nổi không, thì Lục Dương bỗng đưa tay nhận lấy viên kẹo.
Anh xé giấy gói, bỏ vào miệng.
Anh cao hơn tôi nhiều, cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt không còn sắc lạnh nữa.
“Cảm ơn.”
Hehe, thành công rồi!
Tôi nắm tay áo anh lắc lư:
“Ăn kẹo của em rồi thì là người của em đấy nha!”
Anh hơi sững lại, rồi bật cười:
“Là người của em là sao?”
Tôi bĩu môi, suy nghĩ hồi lâu rồi cố gắng diễn đạt bằng vốn từ của mình:
“Tức là… sau này nếu ai bắt nạt anh, thì anh cứ tìm em.”
“Em sẽ bảo vệ anh.”
“Cả đời luôn đó.”
Hồi đó phim “Tân Hoàn Châu Cách Cách” đang hot, mấy lời sến súa kiểu “cả đời”, “vì anh chết cũng cam lòng” suốt ngày phát trên TV.
Nghe mãi thành quen, tôi cũng học theo được mấy câu.
Dù thật ra cũng không hiểu “cả đời” là bao lâu.
Chỉ nhớ khi đó, tay cầm kẹo của Lục Dương bỗng siết chặt, mu bàn tay bé nhỏ nổi rõ gân xanh.
Anh khẽ nói:
“Được, anh nhớ rồi.”
Tôi cảm thấy vẻ mặt của anh bình tĩnh đến khó chịu.
Không giống mấy đứa trẻ con trong hẻm nhỏ, nghe tôi nói xong là sẽ nhào tới bá vai bá cổ, lắc lư vui vẻ.
Anh chỉ đứng đó, ánh mắt ngơ ngác như bị rút mất hồn vía.
Tôi nghĩ một lúc, cố gắng nhón chân lên. Lục Dương thấy thế bèn cúi người xuống.
Tôi ôm lấy vai anh, thì thầm bên tai, giọng trong trẻo, thẳng thắn:
“Đã nói rồi đó nha anh ơi, sau này phải chơi với em đó.” “Phải chơi với em mãi mãi luôn đó.”