Chương 8 - Kẹo Ngọt Và Nỗi Đau
8
Ông gọi điện cho tôi, giọng khàn đục và yếu ớt.
“Tiểu Hòa, bố muốn gặp con.”
Tôi im lặng rất lâu.
“Được.”
Tôi đến nhà dì.
Bố tôi nằm trên giường trong phòng khách, gầy hơn cả lần trước tôi gặp.
Hai má hóp sâu, hốc mắt đen sạm, nhìn chẳng khác nào một bộ xương khô.
Thấy tôi, đôi mắt đục ngầu của ông thoáng sáng lên, ông gắng sức muốn ngồi dậy.
Dì vội vàng chạy tới đỡ.
Ông run rẩy đưa tay ra, định nắm lấy tôi.
Tôi không nhúc nhích.
“Tiểu Hòa…”
“Bố… xin lỗi con.”
Đây là lần đầu tiên trong suốt hai mươi năm, tôi nghe ông nói ba chữ “xin lỗi”.
Nhìn ông, trong lòng tôi dâng trào đủ loại cảm xúc.
Không có sự hả hê như tưởng tượng, cũng chẳng có chút thương cảm nào.
Chỉ thấy nực cười.
“Bố không có lỗi với con.” Tôi nói, “Bố chỉ có lỗi với chính mình.”
Ông sững sờ, trong đôi mắt đục ngầu đầy ắp sự hoang mang.
Tôi tiếp tục:
“Cả đời bố chỉ sống vì Giang Ngọc. Cô ta thích gì, bố cho nấy. Cô ta nói gì, bố tin nấy. Để lấy lòng cô ta, bố thậm chí vứt bỏ cả mạng sống.”
“Bố dồn hết tình thương và tiền bạc cho cô ta, để lại cho tôi chỉ có khắc nghiệt và lạnh nhạt.”
“Bây giờ, cô ta hút cạn bố rồi bỏ trốn. Bố chẳng còn gì ngoài cái thân bệnh tật này.”
“Bố nghĩ xem, người bố có lỗi nhất là ai?”
Ông há miệng, không thốt nổi lời nào.
Nước mắt lăn dài nơi khóe mắt hốc hác.
“Bố… bố sai rồi…” cuối cùng ông òa khóc nức nở.
Dì ngồi bên cạnh không chịu nổi, mắt đỏ hoe, nói:
“Tiểu Hòa, ông ấy đã biết lỗi rồi, con tha thứ cho ông đi. Dù sao ông ấy cũng là bố con.”
“Tha thứ?” Tôi nhìn bà, “Dì, nếu hôm nay người nằm đây là tôi, ông ấy có bán nhà, có bỏ hết tất cả để cứu tôi không?”
Dì cứng họng, không nói được gì.
Đáp án, chúng tôi đều rõ ràng.
Tôi lấy từ trong túi ra một tấm thẻ, đặt lên tủ đầu giường.
“Trong này có mười vạn, là lần cuối cùng tôi lo cho bố.”
“Từ nay về sau, bố tự lo lấy.”
Bố nhìn tấm thẻ, bàn tay run bần bật.
Ông muốn nói gì đó, nhưng bị một cơn ho dữ dội cắt ngang.
Tôi không nhìn ông thêm lần nào nữa, xoay người rời đi.
Bước ra khỏi khu nhà dì, ánh nắng chói chang làm mắt tôi nhức nhối.
Ngẩng đầu, tôi khép mắt lại.
Tôi biết, từ giây phút này, tôi và ngôi nhà ấy đã chẳng còn bất cứ quan hệ gì.
Tôi được tự do rồi.
10. Tôi bán đi căn nhà cũ đứng tên bố.
Vì ông đã không còn minh mẫn, nên toàn bộ thủ tục về sau đều do tôi nhờ cộng đồng và văn phòng công chứng hỗ trợ, tuy rắc rối nhưng cuối cùng cũng xong xuôi.
Căn nhà bán được hơn hai trăm vạn.
Tôi dùng số tiền này tìm cho ông một viện dưỡng lão phục hồi ở ngoại ô, điều kiện rất tốt.
Môi trường yên tĩnh, có bác sĩ và điều dưỡng chuyên nghiệp túc trực hai mươi bốn giờ.
Phần tiền còn lại, tôi lập cho ông một tài khoản ủy thác, mỗi tháng tự động chuyển chi phí cho viện dưỡng lão, đủ để ông an ổn sống nốt quãng đời còn lại.
Mọi việc xong, tôi không nói cho bất kỳ ai biết.
Kể cả bố.
Tôi chỉ gửi địa chỉ và số liên lạc của viện cho dì.
Từ đó về sau, tôi chưa từng đến thăm lại ông.
Chỉ đôi khi nghe tin tức từ Tần Xuyên.
Nhờ cuộc phỏng vấn trước kia, anh hợp tác với viện, thỉnh thoảng tới hướng dẫn.
Anh nói, dưới sự chăm sóc chuyên nghiệp, sức khỏe và tinh thần của bố tôi đã khá hơn nhiều.
Dù vẫn trầm lặng ít nói, nhưng ít nhất đã có thể tự xuống giường đi lại.
Anh còn nói, dì đã tới thăm ông vài lần, mỗi lần ông đều hỏi về tôi.
Hỏi tôi sống có tốt không.
Nghe xong, tôi chỉ nhàn nhạt đáp: “Ừ.”
Cuộc sống của tôi cũng bước sang một quỹ đạo mới.
Tôi đổi việc, sang một công ty có triển vọng hơn.
Tôi bắt đầu tập gym, học vẽ, đi nghe hòa nhạc.
Những sở thích và đam mê từng bị tôi chôn vùi để làm vừa lòng gia đình, nay lần lượt được tôi nhặt lại.
Thế giới của tôi, ngày càng rộng mở, ngày càng rực rỡ.
Nửa năm sau, trong một triển lãm tranh, tôi tình cờ gặp lại Tần Xuyên.
Anh không đến xem tranh, mà tới đón cháu gái đi học vẽ.
Chúng tôi nhìn nhau cười, giống như bạn cũ lâu ngày gặp lại.
“Dạo này thế nào?” anh hỏi.
“Rất tốt.” Tôi mỉm cười. “Còn anh?”
“Anh cũng vậy.” Anh đáp, “Cháu gái anh nói, lớp nó có một bạn học rất giỏi, vẽ đặc biệt đẹp, anh đoán là em.”
Tôi hơi ngượng, bật cười.
“Trước giờ vẫn nợ anh một ly cà phê để cảm ơn.” Tôi nói.
“Được thôi.” Anh nhìn tôi, ánh mắt ấm áp.
“Ngay bây giờ nhé?”
“Ngay bây giờ.”
【Toàn văn hoàn】