Chương 2 - Kế Thừa Gia Sản Sau Khi Bị Tẩy Chay
4
Lông mày tôi giật lên một cái.
Đây mà là lời con người nói ra sao?
Tôi giận dữ chất vấn anh ta:
“Tiết Thần, anh thật sự không biết sự thật là gì sao?
“Mấy năm nay, anh ăn của tôi, uống của tôi.
“Bây giờ, lấy đâu ra mặt mũi để nói ra những lời này?”
Sắc mặt Tiết Thần không hề thay đổi.
Anh ta tự tin đến mức trắng trợn.
“Chỉ dựa vào việc cô là một kẻ không cha không mẹ, thất nghiệp vô dụng, còn Nhược Nhược từ nhỏ đến lớn đã là công chúa được mọi người nâng niu.
“Những gì cô ấy muốn, tôi đều giúp cô ấy có được.
“Cô có biết không? Bố mẹ của Nhược Nhược đều là giáo viên trung học, cô ấy hơn cô cả nghìn lần về mọi mặt.”
Bạn trai tôi, người đã bên tôi từ thời đại học, giờ đây lại dùng những lời cay nghiệt nhất để sỉ nhục tôi.
Anh ta chỉ biết tôi lớn lên trong một gia đình đơn thân, từng cãi nhau với mẹ vì bất đồng quan điểm nên dọn ra ngoài ở.
Nhưng anh ta không biết rằng mẹ tôi là tổng giám đốc phụ trách khu vực châu Á – Thái Bình Dương của một tập đoàn đa quốc gia.
Bố tôi sau khi qua đời đã để lại cho chúng tôi một khối tài sản chín con số.
Có thể nói, nếu không phải vì tôi muốn trốn tránh việc thừa kế gia sản mà chọn ở lại đây,
thì cả đời này, Tiết Thần cũng không có cửa chạm tới tôi.
Thấy tôi không lên tiếng, Tiết Thần tưởng rằng những lời nói của anh ta đã có tác dụng, liền cười lạnh và tiếp tục sỉ nhục.
“Có người sinh ra đã là công chúa, có người dù cố gắng thế nào cũng chỉ là nha hoàn hèn mọn không dám ló mặt ra ánh sáng.
“Nếu tôi là cô, bây giờ tôi sẽ lặng lẽ rời đi, để lại mọi thứ ở đây cho Nhược Nhược.
“Còn đứng đó làm gì? Mau lên Weibo xin lỗi Nhược Nhược công khai, nếu không đừng trách tôi không khách sáo—”
Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi giơ tay lên, mạnh mẽ tát thẳng vào mặt Tiết Thần.
Cú tát của tôi quá mạnh, khiến mặt anh ta lệch sang một bên.
Anh ta mở to mắt, tròng mắt đỏ ngầu đầy tia máu.
“Mạnh Vi Vi, cô dám đánh tôi?!”
Tần Nhược Nhược hét lên một tiếng, lùi lại hai bước, định lấy điện thoại ra quay phim.
Nhưng tôi nhanh hơn, hất điện thoại của cô ta xuống đất, rồi vung vali đập cả hai người sang một bên.
Tôi điên cuồng trút giận, vớ được gì liền đập cái đó, dù sao tôi cũng không định mang theo bất cứ thứ gì.
“Thích đồ của tôi đến vậy sao? Thế thì tặng hết cho các người đấy!”
Căn phòng rơi vào cảnh hỗn loạn, khắp nơi đều là đồ đạc vỡ vụn.
Tôi mở cửa, bước thẳng ra ngoài, rời khỏi nơi tôi đã sống suốt ba năm qua.
5
Tôi gọi điện cho mẹ.
Đã mấy năm không liên lạc, nhưng ngay khi tôi gọi, bà lập tức bắt máy.
Khoảnh khắc ấy, nước mắt tôi không thể kìm được mà trào ra.
Kiếp trước, kể từ khi tôi bỏ nhà ra đi sau khi tốt nghiệp đại học, đến khi bị hại chết, tôi chưa từng nói với mẹ dù chỉ một lời.
Tôi không dám tưởng tượng, khi biết tin tôi qua đời, mẹ sẽ đau lòng đến mức nào.
Kiếp này, tôi chỉ muốn làm “bé cưng vô dụng” của mẹ mà thôi.
“…Về nhà là tốt rồi, về nhà là tốt rồi.”
Giọng mẹ run rẩy, đến cuối cùng, bà chỉ lặp đi lặp lại bốn chữ ấy.
Rất nhanh, tôi bước lên chuyến bay trở về Thượng Hải.
Trước khi lên máy bay, tôi liếc nhìn Weibo, thấy Tần Nhược Nhược lại giả vờ đáng thương.
【Xin lỗi mọi người, tôi tạm dừng viết một thời gian. Những chuyện gần đây khiến tôi cảm thấy sụp đổ.
“Mạnh Vi Vi cũng là tiền bối mà tôi luôn kính trọng. Tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian để điều chỉnh lại tinh thần.】
Ngay sau đó, biên tập viên từng rất quan tâm tôi – Lý Phi, cũng lập tức chia sẻ bài đăng này.
【Các bạn độc giả, hãy cho Nhược Nhược thêm chút thời gian để cô ấy có thể mang đến một tác phẩm hay hơn.
“Tháng sau, chúng tôi sẽ tổ chức buổi gặp mặt fan ở Thượng Hải, hoan nghênh mọi người tham gia!】
Bọn họ rõ ràng đang biến Tần Nhược Nhược thành một tác giả lưu lượng.
Tôi thở dài, tắt điện thoại, rồi chìm vào giấc ngủ.
Khi xuống máy bay, mẹ tôi đã chờ sẵn với tài xế và vệ sĩ, lái một chiếc Rolls-Royce đến đón tôi.
Bà nói rằng đã nghe về chuyện của tôi, đã nhờ bạn bè xử lý truyền thông, đồng thời liên hệ luật sư để khởi kiện.
“Chuyện này, chúng ta sẽ làm cho ra lẽ.
“Mẹ sẽ không để con gái bảo bối của mẹ chịu bất kỳ uất ức nào.”
Tôi nằm trong vòng tay mẹ, bà không ngừng vuốt nhẹ lưng tôi, cằm dịu dàng tựa lên trán tôi.
Trên xe có đủ các món ăn tinh tế cùng những loại nước tôi từng thích uống nhất.
Mẹ sợ tôi đói, nên ngay khi nhận được điện thoại của tôi đã lập tức chuẩn bị mọi thứ.
Tôi siết chặt vòng tay ôm mẹ.
“Mẹ yên tâm, chuyện này không cần phiền phức vậy đâu.”
Tôi cười nói: “Rất nhanh thôi, kẻ thực sự đạo văn sẽ tự gánh lấy hậu quả.”
6
Trở về sống trong biệt thự của gia đình thực sự quá sướng.
Không cần dậy sớm đi chợ, lo ba bữa cơm mỗi ngày, cũng chẳng phải giặt giũ quần áo.
Số dư tài khoản với vô số con số 0, tiêu mãi không hết, chẳng còn lo nghĩ về tiền thuê nhà hay chi phí sinh hoạt hàng tháng.
Mẹ tôi đặc biệt dành hẳn một phòng làm việc riêng cho tôi.
Bên trong có cả tường sách và một dàn máy tính cấu hình mạnh nhất, đủ để hỗ trợ tôi làm bất cứ điều gì mình muốn.
Mỗi sáng, tôi có thể phơi nắng bên cửa sổ sát đất, tập yoga, dưỡng da, và ăn một bữa trưa xa hoa chuẩn phong cách hoàng gia.
Buổi chiều, tôi đi dạo, nhâm nhi trà chiều, học cưỡi ngựa, tập yoga và chơi golf.
Buổi tối, tôi thưởng thức một ly rượu vang, ngâm mình trong bồn tắm rộng rãi, để chuyên gia điều chỉnh âm thanh ru ngủ.
Thể chất và tinh thần của tôi đều được cải thiện đáng kể, hoàn toàn vượt xa thời điểm trước đây.
Nhưng đồng thời, khi Tần Nhược Nhược liên tục trì hoãn việc ra chương mới, trên mạng dần xuất hiện những lời chỉ trích.
Người ta bắt đầu đặt câu hỏi.
【Rốt cuộc Tần Nhược Nhược có biết viết truyện không vậy?】
【Lẽ nào Mạnh Vi Vi nói thật?】
【Không lý nào lại ngừng cập nhật lâu như vậy khi đang nổi đình đám, chẳng có chút đạo đức nghề nghiệp nào.】
【Cô ta đang đùa giỡn với độc giả sao? Mau hoàn tiền đi!】
Tần Nhược Nhược cũng bắt đầu sốt ruột, cô ta đăng nhập Weibo với tần suất ngày càng dày đặc.
Tôi hiểu cô ta quá rõ.
Từ nhỏ, cô ta đã sở hữu ngoại hình thanh tú, sống dựa vào đàn ông, chưa bao giờ có thực tài.
Bảo cô ta tự viết vài dòng chữ còn khó hơn cả giết cô ta.
Huống hồ, cuốn sách đó hoàn toàn được viết từ trải nghiệm thực tế của tôi, kể về mối tình đơn phương tôi từng có với một đàn anh.
Dù Tiết Thần có hiểu tôi đến đâu, anh ta cũng chỉ có thể kể lại một số sự kiện riêng lẻ cho Tần Nhược Nhược.
Vậy nên, dưới áp lực dư luận, Tần Nhược Nhược đành liều mạng viết một chương theo hướng dẫn của Tiết Thần.
Nhưng dữ liệu tụt dốc không phanh cùng làn sóng chỉ trích dữ dội đã khiến cô ta nhanh chóng xóa bài.
Sau đó, cô ta lại lên Weibo than thở, nói mình bị bệnh phải nhập viện phẫu thuật, hoàn toàn bất lực.
Nhưng đồng thời, cô ta cũng đưa ra lời hứa:
“Tại buổi gặp mặt fan sắp tới, tôi nhất định sẽ công bố một tác phẩm khiến mọi người hài lòng.”
Hôm đó, tôi đang dạo quanh cửa hàng Hermès, phân vân chọn túi xách để phối với bộ trang phục mới.
Bỗng dưng, biên tập viên Lý Phi gửi tin nhắn cho tôi.
【Vi Vi, tôi thấy IP của cô ở Thượng Hải. Đúng lúc tôi cũng đến đây công tác. Chúng ta gặp nhau nói chuyện đi, có lẽ tôi đã hiểu lầm cô.】
Tim tôi khẽ run lên.
7
Tôi vốn nghĩ lần gặp này sẽ giúp tôi lấy lại danh dự.
Nhưng không ngờ, mục đích của Lý Phi lại là thuyết phục tôi tiếp tục viết truyện cho Tần Nhược Nhược.
Trong quán cà phê, cô ta lướt nhìn bộ Chanel mới của tôi, cười khẩy đầy khinh miệt.
“Ra giá đi, Vi Vi. Tôi biết điều kiện gia đình cô khó khăn, cô muốn bao nhiêu để tiếp tục cầm bút?”
“Hiện tại Tần Nhược Nhược chính là ngôi sao sáng nhất của trang web chúng tôi, cô ấy đã tạo ra doanh thu khổng lồ.
“Dù thế nào, chúng tôi cũng phải giữ cô ấy lại.”
Khoảnh khắc im lặng kéo dài vài phút mà đối với tôi như cả thế kỷ.
“Giờ thì bút danh của cô đã bị xóa, độc giả cũ không còn nữa.
“Hơn nữa, khi xưa cô có được thành tích cũng là nhờ trang web của chúng tôi hết lòng nâng đỡ.”
Lý Phi đẩy cốc cà phê sang một bên, nghiêng người về phía tôi.
“Năm trăm nghìn. Đủ để cô đổi bộ đồ đang mặc thành hàng thật, cũng giúp cô tiếp tục làm những gì mình muốn.”
Nhìn vào ánh mắt đầy ẩn ý của cô ta, sắc mặt tôi dần tối lại.
Lý Phi nghĩ tôi là loại người gì?
Cô ta tưởng tôi đang làm gì ở Thượng Hải chứ?
“Được thôi.”
Tôi nghiến răng, chậm rãi nhả ra hai chữ.
“Không vấn đề. Dàn ý tôi đã có sẵn, chỉ cần ba ngày, tôi sẽ bổ sung mười vạn chữ còn lại cho cô.”
Lý Phi lập tức bật dậy, phấn khích nói:
“Tốt! Vậy ba ngày sau gặp lại ở đây!”
Tôi xách túi đứng dậy, xoay người rời đi.
Về đến nhà, tôi mở laptop, bắt đầu viết theo dàn ý đã từng phác thảo trong sổ tay.
Có lẽ nhờ khoảng thời gian nghỉ ngơi trước đó, mà cả trí tưởng tượng lẫn tinh thần của tôi đều đạt trạng thái đỉnh cao.
Ba ngày sau, tôi mang theo đôi mắt thâm quầng, giao bản thảo cho Lý Phi.
Cô ta vui mừng khôn xiết, nhưng vẫn cẩn trọng kiểm tra lại nội dung ngay trước mặt tôi.
Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, chuyển khoản năm trăm nghìn ngay tại chỗ, đồng thời ký hợp đồng bảo mật với tôi.
Nhưng có một chuyện mà Lý Phi không biết.
Khi những chương này được tải lên trang web, định dạng của chúng sẽ không còn giống như bây giờ nữa.
Đến lúc đó, một số chữ cái đầu tiên của các câu sẽ ghép lại thành một dòng thông điệp:
【Tần Nhược Nhược mới là kẻ đạo văn!】