Chương 8 - Kẻ Thù Trong Cuộc Hôn Nhân
10 Tôi hoàn toàn sững người.
Sau thoáng hoang mang ngắn ngủi, cơn giận vì bị lừa dối lập tức tràn ngập đầu óc tôi.
Trước khi kết hôn, rõ ràng chúng tôi đã thỏa thuận sẽ nhanh chóng sinh người thừa kế, vậy mà Hàn Liệt lại âm thầm đi triệt sản là có ý gì?
Đây là cái quái gì?
Giỡn mặt tôi à?
Giống hệt như hai người cùng hợp tác trồng lúa, một bên bỏ đất, một bên bỏ giống. Kết quả cày bừa nửa năm, cuối cùng anh ta nói với tôi — giống lúa là gạo rang!
Không có một chút đạo đức thương mại nào hết!
Tôi bật dậy khỏi ghế, giận đến mức cả người run lên:
“Hàn Liệt, triệt sản là có ý gì?
Nửa năm nay, anh coi tôi là con khỉ để đùa giỡn, vui lắm hả?”
Hàn Liệt khẽ thở dài, lắc đầu cười khổ:
“Giờ nói ra… cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Tôi dù tức đến nghẹn thở, nhưng cũng hiểu ý anh ta — anh ta đã đi triệt sản, vậy mà tôi lại mang thai. Giờ nói gì cũng vô nghĩa rồi.
Cả người tôi lạnh ngắt, đầu ngón tay run rẩy.
Nghĩ đến đứa bé trong bụng, tôi cố gắng điều hòa hơi thở, buộc mình nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tấm rèm màu xám lạnh mà Hàn Liệt chọn đang phất phơ trong gió.
Còn ngoài sân, vườn hoa tôi trồng — những bông hồng Freud đang nở rộ rực rỡ, bất cần.
Nửa phút sau, tôi hít sâu một hơi, quay lại nhìn anh ta, lạnh lùng mở miệng:
“Vậy giờ anh tính sao? Ly hôn?”
Hàn Liệt chống cằm bằng hai tay, một nửa gương mặt chìm trong bóng tối, đôi mắt phủ màu u ám.
Không khí như đông cứng.
Rất lâu sau, yết hầu anh ta khẽ chuyển động, giọng khàn khàn bật ra hai chữ:
“Tùy em.”
Tôi bật cười vì quá tức:
“Được, ly hôn thì ly hôn.”
Dứt lời, tôi thản nhiên tháo nhẫn cưới khỏi ngón áp út, không thèm nhìn, giơ tay ném thẳng ra ngoài cửa sổ.
Chiếc nhẫn kim cương vẽ nên một đường vòng cung sáng lấp lánh, rơi thẳng vào bụi hồng đang nở rộ.
Biến mất không dấu vết.
11 Tôi và Hàn Liệt đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn.
Mọi việc diễn ra rất suôn sẻ.
Cả hai đều vô cùng bình tĩnh, suốt quá trình không nói với nhau một câu, giống như đang ký một hợp đồng thương mại bình thường.
Trong thời gian chờ ly hôn chính thức, chúng tôi sống tách riêng.
Vì biệt thự là tài sản đứng tên cả hai nhà, việc phân chia vẫn chưa hoàn tất, nên không ai chủ động rời đi.
Tôi vẫn ngủ ở phòng chính, còn Hàn Liệt dọn sang phòng khách.
Chúng tôi vẫn sống chung dưới một mái nhà, nhưng coi nhau như không khí — so với những trận khẩu chiến trước kia, hiện tại đúng là yên ổn hơn nhiều.
Cho đến một buổi sáng nọ.
Tôi còn đang ngủ say, thì Hàn Liệt đột nhiên vác cái thang chữ A vào phòng chính.
Dưới ánh mắt chết lặng của tôi, anh ta mặt lạnh như tiền tháo luôn rèm cửa phòng ngủ.
“Rèm trong phòng làm việc không chắn sáng.”
Giọng Hàn Liệt nhàn nhạt:
“Rèm phòng ngủ là tôi chọn, nên tôi lấy lại.
Vật trả về chủ.”
Tôi đang mang thai, tâm trạng vốn dễ dao động, giờ càng giận đến đỏ hoe mắt.
Thế là, rạng sáng hôm sau.
Tôi trực tiếp gọi cả đội chuyển nhà đập cửa phòng khách.
Tôi bước vào, lạnh lùng kéo phăng ga giường ngay dưới người Hàn Liệt:
“Ga và nệm đều do tôi chọn, cũng nên vật về chủ cũ rồi.”
Nói rồi, tôi phất tay ra lệnh cho đám công nhân:
“Chuyển hết.”
Dưới ánh mắt giết người của Hàn Liệt, tôi còn cố tình cúi xuống kiểm tra bộ đồ ngủ của anh ta, thấy không phải do tôi mua, mới tiếc nuối rút lui một cách cực kỳ kiêu hãnh.
Ngày mai Hàn Liệt có một thương vụ lớn phải bàn.
Giờ thì bị tôi chọc tức đến mức cười lạnh:
“…Ôn Điềm, em giỏi lắm.”
Từ đó, chúng tôi bước vào một cuộc đại chiến chia đồ kéo dài không hồi kết.
Chiến sự lan rộng từ đồ nội thất đến cả… dầu muối gạo mắm.
Ngay cả món trứng xào cà, vì trứng do người giúp việc nhà tôi mua, còn cà chua là do người nhà anh ta mua, nên sau khi nấu xong cũng phải chia ra hai đĩa riêng biệt.
Bữa ăn sáng yên ắng đến ngột ngạt.
Tôi mặt cau có ăn trứng xào trứng.
Còn Hàn Liệt mặt không cảm xúc, ăn cà chua xào cà chua.
Mười mấy ngày trôi qua biệt thự gần như bị chúng tôi… tháo ngược về dạng thô.