Chương 1 - Kẻ thù không đội trời chung biến thành mèo con, mà tôi thì muốn thiến hắn
01Một giấc tỉnh dậy, Lục Phong bỗng biến thành bé mèo lông mềm mại của nhà Du Am.02Lúc đầu, Lục Phong còn lơ ngơ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cứ nghĩ mình vẫn mơ ngủ. Mãi cho đến khi nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung Du Am bước về phía mình, mọi thứ mới dần trở nên rõ ràng hơn.Du Am vốn chỉ cao hơn cậu nửa đầu, nhưng hôm nay nhìn từ góc độ này cậu cảm giác như Du Am cao tận năm mét.Du Am với chiều cao năm mét, gương mặt không một chút cảm xúc dùng một giọng điệu ôn hòa mà Lục Phong trước nay chưa từng nghe để nói chuyện với cậu.“Bảo Bối, anh đi học đây, ở nhà phải ngoan nhé.”Lục Phong thầm nghĩ trong lòng: "Chết tiệt, mày là ai?"Thực tế cậu đã cố dùng hết sức lực nhưng chỉ có thể thốt ra được một tiếng.“Meo”Du Am: “ Ngoan lắm”Lục Phong: “...”03Thật ra mà nói, Lục Phong cũng chẳng hiểu vì sao bản thân lại trở thành kẻ thù không đội trời chung với Du Am.Du Am là chàng trai học giỏi nhất lớp, không chỉ trong khoá mà cả toàn thành phố ai cũng phải nể phục. Dù bình thường ít nói, thái độ lạnh lùng với mọi người, nhưng hắn ta cũng chẳng bao giờ chủ động gây thù chuốc oán với ai. Còn Lục Phong, tính cách cũng không phải loại dễ khiến người khác chán ghét.Lúc đầu, mối quan hệ của hai người vẫn đơn giản chỉ là bạn cùng lớp bình thường.Cho đến một ngày, chẳng hiểu sao, khi Lục Phong đi qua bàn của Du Am lại vô tình làm rơi chiếc bút của hắn.Lục Phong vội vàng cúi xuống nhặt lên, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, tôi không để ý."Du Am khẽ nâng mí mắt, liếc nhìn cậu một cái, khóe môi nhếch lên, cười nhạt rồi nói: "Không sao."Lục Phong lúc đó không hiểu chuyện gì, bèn đáp lại: "Cười cái gì chứ?"Du Am mặt lạnh như băng, tự mình nhặt lại chiếc bút, đứng dậy rồi bước đi. Khi đi qua, hắn ta vô tình va phải vai Lục Phong, một cái va không nhẹ cũng không nặng, như chính con người hắn ta vậy, chẳng rõ ràng gì hết, lại có thể khiến người ta tức đến phát điên.Mối thù của hai người cũng bắt đầu từ đây.04Giờ nghĩ lại, Lục Phong vẫn cảm thấy vô cùng tức giận.Nhưng bực tức thì có thể làm gì được chứ? Vì giờ đây, cậu chỉ là một bé mèo Ragdoll nhỏ xíu, lông xù xù.Lục Phong thử dùng bốn cái chân ngắn ngủn của mình để đi lại, suýt chút nữa tự vấp ngã. Cuối cùng cậu đành phải nằm bẹp xuống sàn, nhắm mắt ngủ một giấc, biết đâu khi thức dậy mọi thứ sẽ trở lại như cũ, tất cả có lẽ chỉ là một giấc mơ mà thôi.Vả lại, như thế thì khỏi phải đi học nữa rồi!
05Lục Phong tỉnh dậy, cảm giác thấy tuyệt vọng vô cùng, vì dù trời đã tối mà Du Am ở trước mặt cậu vẫn cao đến năm mét.Du Am sống một mình trong căn hộ nhỏ. Mỗi khi đi học về, vừa bước vào cửa là đã cúi xuống cho mèo ăn, rồi mới bắt tay vào nấu cơm. Vừa nấu, hắn vừa tự nhủ: “Hôm nay cũng khá vui.”Lục Phong mới không thèm để ý đến hắn ta.“Tên nhóc khó ưa đó hôm nay không đi học à?”Lục Phần đang thấy bực trong lòng, nghe xong càng bực thêm. Cậu lấy cơn giận làm động lực, sáng nay vẫn còn đi không vững, mà giờ chỉ bật một cái đã nhảy phốc lên bàn, lại không may làm rơi cốc thủy tinh xuống đất, vỡ tan tành.Du Am ngoảnh đầu lại, nhíu nhíu mày, nhìn cậu với vẻ mặt ba phần bất lực bảy phần nuông chiều: “Sao mà hậu đậu thế, ra để anh dọn cho.”Lục Phong: “......”ĐMM cậu, sao lần trước tôi làm rơi đồ thì cậu không nói thế đi!06Trước đây Lục Phong đã quyết tâm, dù có chết cũng không ăn thức ăn cho mèo, vì nó đụng đến vấn đề lòng tự trọng của một con người.Nhưng giờ cậu đói quá rồi, đói đến mức bốn cái chân ngắn ngủn cũng sắp đứng không vững rồi, cuối cùng đành phải bỏ cuộc. Khi miễn cưỡng liếm một hạt thức ăn cho mèo vào miệng, cậu lại bất ngờ vì thấy nó khá ngon, vị thịt gà, giòn tan, không biết từ lúc nào đã ăn hết tiêu, thậm chí còn muốn liếm sạch đáy bát.Du Am ngồi xổm bên cạnh cậu, giống như một người nông dân già đang ngắm quả dưa hấu to tròn, xanh tốt."Bé đói đến vậy sao?"Lục Phong ăn no đến mức bụng căng tròn như một quả bóng nhỏ, chỉ muốn nằm ngửa, giơ bốn chân lên trời vung vẩy để tiêu hóa.Du Am ngồi xổm xuống, vươn tay vuốt ve nhẹ nhàng từ đầu đến lưng mèo, từng nhịp, từng nhịp đều đặn. Trong lòng Lục Phong thấy khó chịu lắm, bị bạn cùng giới sờ mó thế này thật sự rất kỳ quái, nhất là khi họ lại là kẻ thù không đội trời chung!Dù cho trái tim làm người của cậu không thoải mái, nhưng thân thể dạng mèo thì lại thích vô cùng.Khi Lục Phong kịp nhận ra, thì cậu đang ngẩng cao đầu để Du Am gãi cằm, thoải mái đến mức mắt híp lại, cổ họng phát ra tiếng "grừ grừ", còn meo meo hai tiếng, nghe điệu chảy nước.Lục Phong: không muốn sống nữa.07Cả đêm hôm đó, Lục Phồn cứ nằm sấp bên cửa sổ nhà Du Am, càng nghĩ lại càng cảm thấy mình thật thê thảm. Là một chàng trai trẻ triển vọng, tuy thành tích không xuất sắc nhưng cũng khá ổn, ngoại hình thì bảnh bao, cao ráo, tuấn tú. Vậy mà chỉ sau một giấc ngủ, cậu lại biến thành mèo, chẳng biết có phải mình đã chết đột ngột trong giấc mơ hay không, cũng chẳng rõ cơ thể con người của mình còn sống hay đã ngoẻo từ đời nào.Biến thành mèo thì đã đành, đây lại còn thành mèo của kẻ thù không đội trời chung.Lục Phong cảm thấy vô cùng nhàm chán, cái đuôi cứ vung vẩy qua lại. Cậu nhìn xuống dòng người đang qua lại dưới lầu, rồi quay đầu thấy Du Am đang yên tĩnh dọn dẹp bàn ăn, rửa bát. Sau khi rửa bát xong, Du Am bật tivi, chọn một kênh rồi để đấy. Hắn ta bắt đầu lau nhà, rồi một lúc sau đã đi đâu mất, chỉ còn lại tiếng nước chảy vọng ra từ phòng tắm.Trong căn phòng nhỏ, giọng phát thanh viên từ tivi vang lên đều đặn, rõ ràng, thông báo về tình hình thời tiết ngày mai, còn tiếng nước thì cứ ào ào chảy.Lục Phong không nhịn được, kêu lên một tiếng "meo", vì căn phòng quá tĩnh lặng, yên ắng đến mức khiến lòng người phải sợ hãi.Chẳng bao lâu sau, Du Am tắm xong bước ra, chỉ mặc một chiếc quần ở nhà màu xám, cởi trần, tóc ướt nhẹp, khăn vắt trên vai, đôi mắt hơi nheo lại vì không đeo kính, một tay lau tóc, một tay vớt con mèo đang nằm lười biếng trên bệ cửa sổ lên.“Đi ngủ thôi nào.”Lục Phong còn chưa kịp cảm thấy ngượng ngùng vì phải dính sát vào đối thủ một mất một còn, thì đôi mắt nhỏ của cậu đã hiện đầy những câu hỏi lớn.Chẳng lẽ học sinh giỏi các cậu không cần học bài vào buổi tối sao?Du Am lẩm bẩm: "À, suýt quên không làm bài tập."Lục Phong: “....”Anh trai, sao anh lại thành học sinh giỏi được vậy?
08Du Am ôm bé mèo vào lòng, bế nó vào phòng ngủ, rồi ngồi xuống bàn học làm bài. Hắn để mèo nằm trên đùi, vừa viết bài vừa vuốt ve. Mấy lần bé mèo không ngoan, muốn nhảy xuống, nhưng anh lại kéo nó lại, gãi cằm vài cái, rồi nó lại "grừ grừ" nằm yên. Quả nhiên, mèo Ragdoll là loài mèo rất thích dính người.Nơi Lục Phong nằm từ bệ cửa sổ được chuyển thành đùi của Du Am.Cái đùi này cứng cứng, nằm lên thật không thoải mái. Lúc đầu, Lục Phồn còn đối diện với bụng Du Am, trên đó còn có mấy múi cơ bụng, khiến cậu cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Cậu bèn đứng dậy, quay đầu đi, cái đuôi cứ vẫy qua vẫy lại khiến bụng Du Am ngứa ngáy.Du Am vội túm lấy đuôi cậu, nhíu mày nói: "Đừng động đậy."Mới ngồi xuống chưa đầy nửa tiếng, Du Am đã làm xong bài tập, anh ôm mèo lên, nói: "Đi ngủ thôi."Lục Phong: Hừ, cái đồ học sinh giỏi.Du Am nằm thẳng trên giường, tư thế chuẩn mực, hai tay đan vào nhau đặt lên bụng, con mèo được hắn nhẹ nhàng đặt bên gối, cuộn tròn thành một quả cầu lông mềm mại. Lục Phong ban đầu không có ý định ngủ, nhưng khi nghe nhịp thở đều đặn của Du Am, cậu dần cảm thấy mắt mình nặng trĩu, chỉ trong chốc lát, cậu đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.09Khi tỉnh dậy lần nữa, Lục Phong thấy mình đang nằm trên giường ở nhà. Cậu mơ màng chớp mắt rồi bật dậy khỏi giường. Thấy điện thoại đã hết pin, cậu cắm sạc vào, vừa mới mở lên đã thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ, có cả điện thoại của giáo viên chủ nhiệm, có cả của bố mẹ.Cậu vội vàng nhắn tin cho giáo viên chủ nhiệm, bịa ra lý do rằng mình bị ốm.Vừa mới gửi xong tin nhắn, thì mẹ cậu liền gọi điện tới."Tiểu Phong, bố mẹ còn phải chơi ở Bali vài ngày nữa mới về. À, sao con không nghe điện thoại vậy?"Lục Phong: "Chắc điện thoại con bị hỏng ạ.""Thế con nhớ tưới hoa giúp mẹ đấy."Lục Phong vừa vội vã thay đồ, vừa đáp lại: "Con biết rồi.""À đúng rồi, thầy cô nói hôm qua con không đi học.""Con bị cảm cúm nên ngủ quên mất ạ."Lục Phong nhanh chóng bịa ra vài lý do để lấp liếm cho qua, đi rửa mặt, rồi cuống cuồng nhét mấy miếng bánh mì vào miệng. Không kịp nghĩ ngợi liền lao ra khỏi cửa, đạp xe một mạch về phía trường học.Cảm giác làm con người thật tuyệt vời, đôi tay này, đôi chân này đều tràn đầy sức sống và năng lượng.Lục Phong vội vã bước vào lớp, may mắn là vẫn kịp giờ. Cậu vừa trò chuyện vài câu với mấy đứa bạn thì ngẩng đầu lên đã thấy Du Am lướt qua bên cạnh. Lục Phong bất chợt đứng sững lại, ánh mắt dõi theo Du Am, nhưng hắn ta lại không thèm nhìn cậu, cứ thế bước đi thẳng.Chắc chắn là hắn đã thấy, nhưng ánh mắt chỉ lướt qua cậu, như thể không hề nhìn thấy gì, tựa như Lục Phong chỉ là một cây cột đèn bình thường đứng bên đường vậy.Lục Phong bỏ qua sự khó chịu trong lòng, quay đầu lại, tiếp tục trò chuyện với bạn cùng bàn như thể không có gì xảy ra.Có lẽ đó cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi.Mãi đến một tuần sau, khi cậu mở mắt ra, phát hiện mình lại trở thành mèo một lần nữa.