Chương 7 - Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

11

Hôm đó về văn phòng, ánh mắt cả phòng đều nhìn tôi… rất chi là không đúng.

Lâm Duệ kéo tôi lại, cười gian như bà thím:

“Khi nào em với tổng giám đốc thành một cặp vậy hả? Không hề có chút gió nào mà đã thấy nổi bão rồi nha! Hôm nay ăn diện như thế chắc chắn là vì anh ấy đúng không?”

Tôi không nhịn được bật cười:

“Bọn em vừa mới ở bên nhau thôi!”

Tối chủ nhật, mẹ tôi gọi tôi về nhà ăn cơm, tiện thể… dẫn Chu Hằng về ra mắt.

Vừa bước vào cửa, thằng em trai tôi—Giang Vũ—không biết từ đâu lao ra, mồm hô vang:

“Chị! Anh rể! Hai người về rồi!”

Lần này tôi không hề phủ nhận.

Giang Vũ lập tức phát hiện ra điều bất thường:

“Ui ui… chị không cãi lại kìa! Thế là có chuyện thật rồi đúng không?”

Nó nhìn tôi, rồi nhìn Chu Hằng, cuối cùng ánh mắt dừng ở hai bàn tay đang nắm chặt của chúng tôi, hét toáng lên:

“Mẹ ơi! Chị con với anh rể thật sự đang yêu nhau rồi nè!”

Mẹ tôi từ bếp chạy ra, tay còn cầm cái xẻng chiên, nhìn hai đứa:

“Thật không đó? Hai đứa thật sự ở bên nhau rồi hả?”

Chu Hằng nắm tay tôi giơ lên, mỉm cười:

“Dạ, tụi con chính thức quen nhau rồi, thưa bác.”

Mẹ tôi cất xẻng chiên xuống, móc điện thoại ra gọi ngay:

“Chị Thục Vân à! Tôi nói chị nghe này… thành đôi rồi! Thiệt đó!”

Thục Vân chính là tên thân mật của mẹ Chu Hằng.

Bữa cơm tối vốn bình thường bỗng biến thành cuộc gặp mặt giữa hai bên gia đình. Dù trước đây đôi bên cũng hay gặp nhau, nhưng lần này là gặp chính thức vì hai đứa đang hẹn hò.

Dì Chu và chú Chu thì khỏi nói, kéo tay tôi suốt: “Tốt lắm tốt lắm!”

Mẹ tôi thì từ trước đã ưng Chu Hằng, giờ lại càng hài lòng.

Chỉ có ba tôi là vẫn giữ dáng vẻ kiểu “bố vợ xét nét con rể”, nhìn Chu Hằng từ trên xuống dưới như soi hàng.

Chu Hằng ngồi thẳng lưng, lần đầu tiên tôi thấy anh có chút… căng thẳng.

Ba tôi ngẫm ngẫm, gật gù rồi thở dài:

“Chậc… nhìn mãi chẳng chê được gì…”

Ăn xong, thằng em tôi lủi về phòng chơi game. Người lớn hai bên ở lại dưới nhà bàn luôn… chuyện cưới xin.

Tôi tranh thủ kéo Chu Hằng lẻn lên phòng tôi.

Đây không phải lần đầu Chu Hằng vào phòng tôi.

Nhưng là lần đầu tiên anh vào với tư cách bạn trai.

Chu Hằng nhận được một cuộc điện thoại.

Tôi nghe giọng bên kia… sao mà quen thế?

“Ừ, bên này xử lý gần xong rồi. Vài bữa nữa cậu về đi.” – Chu Hằng nói với đầu dây bên kia.

Người kia hỏi lại:

“Thế… cưa đổ chị dâu em chưa?”

Chu Hằng nhìn tôi, ánh mắt ánh lên niềm vui:

“Ừ, cưa đổ rồi.”

Nói thêm vài câu rồi anh cúp máy.

Tôi tò mò hỏi:

“Ai đấy? Nghe quen quen…”

“Thẩm Tùng Vân.”

Tôi trừng to mắt.

Không trách sao nghe quen! Đó là cấp trên cũ của tôi!

Tôi chợt nhớ lại hôm ở nhà hàng ngoài trời, anh ta từng nói mấy câu mờ ám… Hóa ra… Thẩm Tùng Vân là em họ của Chu Hằng?

Và công ty này thật sự là công ty của cậu anh ta?!

Chu Hằng thấy tôi kinh ngạc thì kéo tôi vào lòng, thơm nhẹ lên trán:

“Sao mà đáng yêu thế chứ!”

“Là em họ anh, cũng là công ty của cậu anh. Đúng lúc cậu cần người giúp, nên anh mới đến làm tổng giám đốc một thời gian. Vài hôm nữa Thẩm Tùng Vân về thì anh sẽ quay lại công ty của gia đình.”

Tôi híp mắt nhìn anh:

“Chứ không phải vì muốn theo đuổi em mà anh cố tình tới đây à?”

Không phải tôi tự luyến đâu, tôi nói thế… vì tôi biết rõ Chu Hằng là loại người có thể làm chuyện như vậy.

Chu Hằng nhẹ nhàng cắn môi tôi:

“Lý do chính… là vậy đó.”

12

Dưới nhà vẫn đang mải mê bàn bạc, tôi chán quá nằm bò trên giường chơi điện thoại.

Chu Hằng thì ngồi bên cạnh, yên lặng nhìn tôi.

Tự dưng tôi nổi hứng muốn xem điện thoại của anh.

Chu Hằng chẳng ngần ngại gì, rút máy ra đưa tôi luôn.

Tôi bấm nút nguồn, màn hình hiện lên ảnh nền: Chụp ở biển—một đôi tình nhân tay trong tay đi dạo dưới ánh hoàng hôn.

Khóa màn hình có mật khẩu. Tôi liếc nhìn anh, anh chỉ nói nhẹ:

“Ngày sinh của tụi mình.”

Tôi nhập dãy số ấy vào.

Khóa màn hình… mở ra.

Trong điện thoại của anh chỉ còn lại vài ứng dụng cần thiết, mà toàn là phần mềm phục vụ công việc.

Tôi mở mục ảnh, toàn là hình chụp chung của hai đứa.

Kéo xuống dưới nữa, là ảnh riêng của tôi, kiểu như… lén chụp.

Chu Hằng từ phía sau ôm lấy tôi, mắt vẫn dán vào màn hình:

“Lúc nhớ em, anh sẽ đến trường em nhìn một cái, nhưng không dám xuất hiện trước mặt em, chỉ có thể lén chụp vài tấm.

Những lúc không đến được, anh lại lôi ảnh ra nhìn cho đỡ nhớ.”

Tôi nghe mà tim chùng xuống, mũi cay cay.

Vội thoát khỏi album, tôi mở ứng dụng bong bóng xanh.

Trừ vài liên hệ thân quen, còn lại toàn là mấy người như “Giám đốc Triệu”, “Giám đốc Vương”, nhìn phát biết ngay là khách hàng hay đối tác.

Tôi ngước lên nhìn phần tin nhắn ghim đầu—ồ, là ảnh đại diện WeChat của tôi.

Tên ghi chú là… “Bà xã bảo bối”.

Tôi trừng mắt:

“Bao giờ em thành vợ anh thế hả?”

Chu Hằng dụi mặt vào hõm cổ tôi, giọng lầm bầm:

“Sắp rồi mà.”

Tôi lại lướt tiếp—hửm? Có cài cả Douyin (TikTok Trung Quốc)?

Trong đống app toàn việc làm này nhìn hơi… lạc loài.

Tôi tò mò mở vào xem.

Hiện lên clip đầu tiên là: “Ba nguyên tắc khi hẹn hò”.

Kéo xuống: “Làm sao để theo đuổi người mình thích”.

Tôi chợt nhớ lại lúc đi ăn ở khách sạn, Chu Hằng nhất định đòi lái xe chở tôi, còn bày đặt nói gì mà “phong độ quý ông”…

Hóa ra là toàn mưu tính sẵn!

Tôi cúi đầu cười không ngừng.

Ngây thơ thật đấy.

Chu Hằng ôm tôi làm nũng:

“Không được cười anh!”

Tôi bỗng nhớ ra một chuyện, vỗ vỗ vai anh.

Chu Hằng lật người nằm xuống giường.

Tôi đi tới bàn học, lục trong ngăn kéo tầng dưới cùng, lôi ra một phong thư màu hồng nhạt, bị thời gian làm phai màu đi ít nhiều.

Tôi mở thư, bên trong là bức thư tình năm xưa, chỉ vỏn vẹn một dòng:

“Tớ thích cậu.”

Tôi cầm bút trong ống lên, ngoắc Chu Hằng lại.

Chu Hằng nhìn bức thư, có phần ngạc nhiên:

“Em vẫn còn giữ à?”

Tôi gật đầu, đưa bút cho anh:

“Ký tên đi, đồ nhát gan!”

“Anh đâu có nhát gan.” Chu Hằng nói dối.

Năm đó một phần đúng là vì chưa đủ tuổi để yêu đương. Nhưng phần lớn là vì anh… không dám viết tên.

Anh sợ tôi từ chối.

Sợ nghe thấy đáp án mà anh không muốn nghe.

Tôi bĩu môi:

“Xì, em chẳng tin. Anh đúng là đồ nhát gan!

Còn nữa, thư tình gì mà ít chữ vậy, có mỗi một câu à?

Phạt anh viết thêm một bức nữa, dài 5000 chữ, kể chi tiết anh đã thích em như thế nào!”

Chu Hằng bật cười:

“Tuân lệnh!”

Anh ký tên mình ở góc phải phía dưới bức thư cũ kỹ.

Đó là dấu chấm hết trọn vẹn, kết thúc cho một mối tình đơn phương kéo dài suốt nhiều năm.

(HẾT)