Chương 7 - Kẻ Thù Đến Tìm Giữa Đêm
8
Lâm Quân rất kỳ lạ.
Hắn cư xử như thể hôm đó chẳng có chuyện gì xảy ra.
Không méc với ba tôi, vẫn tiếp tục đóng vai vị hôn phu, thậm chí còn lo toan chuyện chuẩn bị cho lễ đính hôn của tôi và hắn.
Giang Tụng Niên cũng kỳ lạ không kém.
Sau ngày hôm đó, anh ta nhắn tin cho tôi liên tục, bất kể tôi có trả lời hay không — cứ như đang dùng tôi làm nhật ký ghi nhớ.
Thậm chí còn lén đến biệt thự mấy lần.
Sao gọi là lén?
Vì mỗi lần đến, anh ta đều bịt kín như ninja: mũ, khẩu trang, kính râm không thiếu món nào.
Tôi bảo vào nhà, câu đầu tiên anh ta hỏi luôn là:
“Trong nhà có ai không?”
Cuối cùng bị tôi ép hỏi, anh ta mới nói thật:
Giờ anh ta là “chim hoàng yến” tôi nuôi bên ngoài.
Tôi cạn lời…
Tấm chi phiếu của Giang Chi Duyệt, cuối cùng tôi không dùng đến.
Bởi vì tôi có thai rồi.
Đúng vậy, ba ngày trước lễ đính hôn, tôi phát hiện mình có thai.
Một ngày trước lễ đính hôn, tôi nhận được khoản thừa kế lớn từ mẹ để lại.
Không chỉ là tiền, mà còn có cả cổ phần công ty mà tôi từng định bỏ số tiền lớn để mua lại.
Bảo sao trước đây tôi liên hệ với ông Lý — người nắm giữ số cổ phần đó — ông ấy cứ bảo tôi “đợi thêm một thời gian”.
Tôi còn tưởng ông ta chê giá tôi đưa ra quá thấp.
Thì ra… là vì lý do này.
Lúc đó, tôi đang nằm trong vòng tay Giang Tụng Niên.
Anh ta nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt tôi, nói:
“Ngày mai là lễ đính hôn của em với Lâm Quân… Người nên khóc là anh mới phải.”
Anh không biết vì sao tôi khóc.
Tôi cũng không nói gì với anh, kể cả chuyện tôi đã mang thai.
Nếu anh biết… lễ đính hôn ngày mai chắc chắn sẽ không diễn ra được.
Nhưng tôi cần số cổ phần đó.
Tôi vuốt má anh, hôn lên viền mắt đỏ hoe.
“Em biết anh sẽ khóc, nên em khóc thay phần anh rồi. Anh không được khóc nữa.”
Thế mà anh ta thật sự khóc.
Khóc vì cảm động.
Tôi vừa buồn cười vừa bất lực.
Anh ta lại tin thật.
Làm sao trên đời lại có người ngây thơ đến vậy chứ.
Tôi ôm anh ta, rất lâu không nói gì.
Tối hôm đó, anh ta không ở lại.
Nửa đêm rời đi.
Anh nói, anh sợ mình không kiểm soát được.
Nhưng đến ngày lễ đính hôn, anh ta vẫn đến.
Thậm chí còn mặc một bộ vest gần như cùng màu với váy cưới của tôi.
Anh ta vốn đã đẹp trai, chiếc vest ánh vàng sâm panh lấp lánh càng làm nổi bật khí chất cao quý.
Chói lóa đến mức người ta không thể rời mắt.
Thế mà mặt lại lạnh tanh, khiến không ai dám lại gần.
“Không ngờ anh ta thật sự tới.”
Lâm Quân nói bên tai tôi.
Tôi bình thản quay mặt đi, giữ một khoảng cách với hắn.
Thế mà bàn tay tôi khoác tay hắn lại bị hắn nắm chặt hơn.
Tôi nhìn về phía ba đang bước đến, cũng không rút tay ra.
Ba tôi liên tục khen ngợi.
Tôi cười đáp lại.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên môi tôi dần nhạt.
Người đàn bà đó cũng đến.
Còn dẫn theo cả hai đứa con của bà ta.
“Gia Gia, lâu rồi không gặp.”
Bà ta cười giả tạo, kéo tay đứa bé trai bên cạnh:
“Tiểu Hòa, mau gọi chị đi con.”
Lời vừa dứt, không khí trong phòng như đông cứng lại trong giây lát.
Tôi nhìn cậu bé — ánh mắt, lông mày giống ba như đúc.
Chắc thêm vài tuổi nữa thôi, đứng cạnh nhau là biết ngay cha con.
Cậu bé rụt về sau lưng bà ta, mới ló đầu ra đã bị Lâm Quân bế bổng:
“Tiểu Hòa, lại đây, để cậu bế nào.”
“Đây là mợ của con đấy, gọi sai là cậu đánh vào mông nha!”
Đứa nhỏ bị dọa, mếu máo chào tôi một câu:
“Mợ… chào mợ.”
“Chị à, mấy hôm nay chị bận quá hóa rối, để em đưa Tiểu Hòa vào phòng nghỉ ngơi một lát.”
Hắn ôm đứa bé bằng một tay, tay còn lại kéo tay người đàn bà đó đi.
Tôi nhìn về phía ba, ông cũng đang nhìn tôi.
Tôi cười:
“Suýt chút nữa bị họ làm cho mất mặt rồi.”
Ông nói:
“Chuyện nhỏ thôi, hôm nay con và Lâm Quân mới là nhân vật chính.”
Tôi gật đầu, dìu ông ngồi xuống.
Trò chuyện với vài người rồi rời đi vào phòng nghỉ.
Tiếc là cách âm khá tốt, chỉ nghe thấy tiếng cãi vã, chứ không nghe rõ họ nói gì.
Tôi đành sang phòng nghỉ bên cạnh.
Vừa bước vào, tôi đã bị ai đó đẩy sát vào sau cánh cửa.
Gương mặt ấy, quá đỗi quen thuộc —
Giang Tụng Niên!
Tôi véo hông anh ta một cái, trừng mắt:
“Anh làm tôi hết hồn đấy!”
“Sao anh lại ở đây?” Tôi hỏi.
Anh ta không trả lời, chỉ cúi xuống hôn tôi liên tiếp.
Hành động có phần hơi quá.
Tôi giữ lấy tay anh ta đang lần xuống:
“Anh điên rồi à? Ở đây không được!”
Anh ta vùi mặt vào cổ tôi, giọng đầy ấm ức:
“Em đứng cạnh hắn, mọi người đều nói hai người rất xứng.”
“Rõ ràng em với anh mới là xứng đôi nhất cơ mà!”
Tôi nâng mặt anh lên, hôn nhẹ một cái:
“Ừ, mắt họ có vấn đề.”
Anh ta ngượng ngùng quay đi.
“Sao thế?” Tôi hỏi.
Vành tai anh ta đỏ rực như chảy máu.
“Em hôm nay… đẹp lắm.”
Tôi nhướng mày, nâng cằm anh ta lên, cười nói:
“Không bằng anh đẹp.”
Anh ta cau mày:
“Anh là đẹp trai, không phải đẹp gái!”
“Ừ ừ, anh đẹp trai.”
Thật ra là… xinh đẹp mới đúng! 😏