Chương 7 - Kẻ Si Tình Mù Quáng

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Trì Văn lấy điện thoại ra, mở khung chat của chúng tôi, mấy tin nhắn anh gửi đều có dấu chấm than đỏ.

Dưới đó còn có dòng chữ nhỏ: [Tin nhắn đã gửi, nhưng bị đối phương từ chối nhận.]

Tôi chết sững, vội rút điện thoại của mình ra, mở phần thông tin cá nhân của anh.

Trước giờ tôi chưa từng chú ý, dưới cùng có dòng chữ: [Đã thêm vào danh sách đen, bạn sẽ không nhận được tin nhắn từ người này.]

Tôi ngơ ra vài phút, rồi đột nhiên nhớ đến Tô Tịch.

Trước hôm đi nghỉ, anh có mượn điện thoại tôi, nói là không tìm thấy điện thoại mình, mượn gọi một cuộc.

Chắc chắn là lúc đó anh lén tay làm trò!

“Em không biết gì đâu…” Tôi vội vàng giải thích với Trì Văn, “Là anh em…”

“Anh đoán được rồi.” Trì Văn gật đầu đầy thấu hiểu, rồi tiếp tục nói.

“Thế em biết chuyện em và anh trai em loạn luân không?”

Tôi: “?”

Đây vẫn là tiếng Trung chứ?

Sao tôi nghe mà không hiểu gì cả?

Trì Văn tìm nick của Tô Tịch, mở trang Moments, lướt đến bài đăng vài hôm trước.

Là bài viết ngay trước khi bay đến hòn đảo này.

Tô Tịch: [Tôi và em gái đi loạn luân đây, tạm biệt hai người nhé!]

Tôi: “…”

Tôi: “……………”

!

9

Khi Tô Tịch trở về, tôi đang cho Trì Văn xem album ảnh, giới thiệu những loài sinh vật biển tôi chụp được trong mấy ngày qua.

Là do anh chủ động nói muốn xem, muốn biết tôi đã bắt được những khoảnh khắc đẹp nào.

Anh lịch sự hỏi: “Xem được không? Có bất tiện gì không?”

“Không đâu.” Tôi đồng ý ngay.

Album ảnh chẳng có gì đặc biệt, bởi ảnh của Trì Văn từ lâu đã được tôi giấu trong album riêng.

Tôi sợ anh thấy nhàm chán nên vừa giới thiệu vừa lén liếc nhìn anh, nhưng anh lại xem rất chăm chú.

Ảnh không nhiều, chưa đầy mấy phút đã xem hết.

Trì Văn tỏ vẻ hài lòng, còn xoa đầu tôi: “Tốt lắm, không bị Tô Tịch làm hư.”

Tôi phản ứng mất mấy giây mới nhớ ra, Tô Tịch toàn lưu ảnh mấy anh đẹp trai.

Đang nghĩ thì… nói Tào Tháo, Tào Tháo tới.

Tô Tịch vừa bước vào, liền thấy Trì Văn đang xoa đầu tôi.

“Các người đang làm gì đó!” Tô Tịch gào lên như trời sập, lao tới kéo tôi khỏi ghế sofa, mặt đầy căm phẫn: “Em tha thứ cho cậu ta dễ vậy sao? Quá rẻ rồi đấy!”

Tôi chớp chớp mắt chậm rãi: “Nhưng em có bao giờ trách anh ấy đâu…”

Tô Tịch: “…”

Vì vốn dĩ tôi luôn đơn phương Trì Văn, chưa bao giờ hy vọng được đáp lại, nên cũng không có tư cách để oán trách anh.

Tô Tịch nhìn tôi với vẻ mặt “đầu óc em toàn tương ớt”: “Nhưng cậu ta đã đính hôn rồi mà!”

Tôi nói: “Anh ấy giải thích rồi, là hiểu nhầm thôi.”

Tôi đã lấy hết can đảm để hỏi Trì Văn chuyện đính hôn.

“Đính hôn?” Trì Văn nghĩ một lát, rồi như nhớ ra điều gì đó: “Anh đoán là do mẹ anh. Lần trước bà tham gia một bữa tiệc, đùa giỡn với bạn rằng sẽ sớm sắp xếp hôn sự cho anh. Sau đó về nhà cũng có nói với anh, nhưng anh từ chối rồi. Không hiểu sao lời đồn truyền qua truyền lại, thành ra anh thật sự đính hôn.”

Chuyện khiến tôi buồn bực bấy lâu, không ngờ lại đơn giản như vậy: “À…”

“Vì thế mà em theo anh trai chạy trốn à?” Trì Văn dở khóc dở cười, “Lần sau có chuyện gì thì nhớ hỏi anh trước nhé?”

Tôi gật đầu.

Tôi lại nghĩ đến chuyện đính hôn của Cố Thương, chẳng lẽ cũng là tin đồn?

Nhưng Trì Văn nói: “Cố Thương đúng là chuẩn bị đính hôn. Thuần túy là một cuộc hôn nhân thương mại, chẳng có tình cảm gì cả. Anh ta và đối phương chỉ mới gặp vài lần, thỏa thuận sẵn mỗi người sống đời riêng, không can thiệp vào nhau.”

Tôi không biết phải nói gì, chỉ khẽ thở dài.

Tô Tịch khi nghe Trì Văn nói mình không đính hôn, cũng không nhịn được hỏi: “Thế còn Cố Thương…”

Tôi lập tức tiếp lời: “Thật đấy.”

Khuôn mặt vừa lóe lên tia hy vọng lập tức sụp đổ: “Tôi biết ngay mà, hừ, đồ cặn bã!”

Tôi nhìn quanh mà không thấy Cố Thương đâu, bèn hỏi: “Cố Thương đâu rồi?”

“Anh chửi cho chạy mất rồi!” Tô Tịch nghiến răng, lườm Trì Văn rồi lại nhìn tôi, càng tức: “Em phải học hỏi anh chứ! Đừng quá mềm mỏng với đàn ông!”

“Anh còn dám dạy em?” Tôi không phục, “Ai là người xóa bạn bè em? Ai là người đăng story nói tụi mình chơi loạn luân? Em sẽ méc ba mẹ cho coi!”

Tô Tịch lập tức quỳ xuống: “Anh sai rồi! Em yêu dấu đáng yêu nhất của anh ơi, đừng méc ba mẹ! Story đó là anh để chế độ chỉ mình Trì Văn và Cố Thương xem được, sợ lộ ra bị mẹ phát hiện mà!”

“Nếu ba mẹ biết, chắc chắn sẽ cho anh ăn trận đòn ‘hợp lực nam nữ’, đánh gãy chân anh!”

“Lúc đó anh mới thật sự phải đi khoa xương khớp!”

Tôi: “…”

10

Trì Văn và Cố Thương đặt phòng ở ngay căn nước bên cạnh, cùng ở lại đảo thêm mấy ngày.

Tô Tịch dửng dưng với Cố Thương, mỗi tối lại chuồn đi bar.

Cố Thương liền dùng chiêu “dùng tiền đập người”, bao trọn cả quán bar, khiến Tô Tịch tức đến nỗi lại lẩm bẩm mắng rồi quay về.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)