Chương 5 - Kẻ Si Tình Mù Quáng

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi: “…”

Tôi nói thật lòng đấy.

Trong mắt người ngoài, Tô Tịch luôn là kiểu công tử đa tình, lả lơi, ong bướm bay đầy đầu.

Nhưng tôi biết, anh tôi không hề như vậy.

Nhìn thì có vẻ bạn trai cũ có thể lập nguyên một đội bóng rổ, nhưng thực ra chỉ từng nghiêm túc với đúng một người.

Nhìn thì thấy ai đẹp trai cũng thả thính, nhưng thật lòng chỉ từng theo đuổi mỗi Cố Thương.

Anh nhận được vô số lời mời gọi, nhưng chưa từng đồng ý cái nào.

Chỉ là không ai tin điều đó, ngay cả Cố Thương cũng không.

Cố Thương lạnh lùng như vẻ ngoài của anh ta, luôn nghiêm túc, cứng nhắc, nên dĩ nhiên không ưa gì kiểu “bướm bay tung trời” như Tô Tịch.

Dù Tô Tịch theo đuổi ra mặt, thành tâm mười phần, Cố Thương vẫn cho rằng anh chỉ đang đùa giỡn.

Anh từng nói với Tô Tịch: “Muốn chơi thì tìm người khác, tôi không có thời gian đùa với cậu.”

Tô Tịch vô tội nhún vai: “Tôi nghiêm túc mà, sao anh cứ không tin vậy?”

Cố Thương nhìn chằm chằm vào chiếc áo sơ mi mở cúc tới ngực của Tô Tịch, để lộ một khoảng da trắng lạnh.

Trong túi áo còn lộ ra một mảnh giấy ai đó nhét vào, trên đó ghi số điện thoại kèm theo một trái tim to tướng.

Cố Thương hừ lạnh, xoay người bỏ đi.

Tô Tịch: “?”

6

Đến ngày thứ năm ở đảo, cuối cùng tôi cũng bị Tô Tịch kéo đi bar.

Anh ấy nhiệt tình đến mức khiến tôi nghi ngờ liệu có phải đã góp cổ phần vào quán này không: “Chỉ một lần thôi mà, đến rồi thì phải thử chứ!”

Tôi phiền muốn chết, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Đến quán bar rồi, khi Tô Tịch kéo tôi đến chỗ mấy anh đẹp trai trong album ảnh của anh ấy, tôi mới hiểu ra âm mưu thật sự.

“Đây là em gái tôi, Tô Lan.” Tô Tịch y như bà mối chính hiệu, “Đẹp phải không?”

“Đẹp lắm.” Một anh đẹp trai đối diện lịch sự chào tôi, “Chào em.”

Tôi khẽ gật đầu: “Chào anh.”

“Người quen cũ gặp nhau nơi đất khách, đúng là có duyên!” Tô Tịch nói quá lố, “Hai người cứ từ từ nói chuyện nhé, tôi đi dạo quanh đây một lát!”

“Ê——” Tôi chưa kịp giữ anh lại thì anh đã chui mất vào đám đông, biến mất dạng.

Không còn cách nào, tôi đành bị ép đứng lại trò chuyện với anh kia.

Tôi không biết uống rượu, nhưng vì bối rối quá nên cứ uống từng ngụm một cho đỡ ngại.

Đến khi đầu bắt đầu choáng váng, tôi vội vàng nói lời tạm biệt.

Tôi muốn đi tìm Tô Tịch, để nói rằng tôi về trước đây.

Tìm mãi, cuối cùng tôi cũng thấy anh nằm ngả nghiêng trên một chiếc ghế sô pha trong góc.

Tôi hỏi người bên cạnh: “Sao anh ấy uống nhiều vậy?”

“Chơi mấy ly ‘bom chìm’ liền tù tì, uống hăng quá nên gục luôn rồi.”

Tôi: “…”

Tôi đẩy đẩy Tô Tịch: “Về thôi.”

“Ờ ờ.” Anh lảo đảo đứng dậy, tôi sợ anh ngã nên phải đỡ anh.

Từ quán bar về đến phòng nghỉ chỉ vài trăm mét, nhưng với một người say như Tô Tịch và một đứa đầu cũng đang choáng như tôi, thì đúng là hành trình gian nan.

Tôi thở hổn hển đặt anh xuống trước cửa, tính ngồi nghỉ một chút rồi mới vào phòng.

Tô Tịch uống đến mềm nhũn, cao 1m78 mà co rúm như con mèo, đầu tựa lên vai tôi, khóc rống lên: “Em ơi! Đàn ông không thể tin được đâu! Sau này anh em mình sống với nhau là được rồi!”

Tôi cũng bắt đầu thấy đầu nặng trĩu, không còn lời nào để dỗ dành anh nữa, đành vỗ nhẹ lên lưng anh.

Tôi lắc lắc đầu, muốn tranh thủ tỉnh táo chút để lôi anh vào phòng: “Anh này, tỉnh lại chút đi, mình vào phòng trước đã.”

Tô Tịch vẫn cứ úp mặt vào vai tôi không nhúc nhích. Tôi hết cách, định thử dùng sức kéo anh vào trong.

Nhưng ngay lúc ngẩng đầu lên, tôi chết sững.

Ở lối đi cách đó không xa, có hai bóng người cao lớn đang đứng.

Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, gương mặt họ hiện rõ. Bên trái mặt đen như đáy nồi, bên phải thì cười mà như không cười, nụ cười còn đáng sợ hơn cả tức giận.

Người bên phải liếc người bên trái, chậm rãi nói: “Dựa sát như vậy, đừng nói là thực sự lén lút chơi loạn luân nhé?”

Người bên trái càng đen mặt, bước nhanh tới, bế phắt lấy Tô Tịch đang dựa vào tôi, rút thẻ phòng từ túi áo anh ấy ra, mở cửa rồi ôm người đi thẳng vào.

Bờ vai tôi bỗng trống không: “Ơ?”

Tôi nhìn theo bóng lưng họ, đầu óc còn đang kẹt hệ thống thì đã có một cái bóng nữa phủ xuống trước mặt.

Tôi ngẩng đầu. Là gương mặt mà tôi luôn luôn nhớ đến.

Phản xạ đầu tiên của tôi là: chắc chắn tôi đang nằm mơ.

Tô Tịch mà biết thể nào cũng mắng tôi không có tiền đồ, ngay cả trong mơ cũng phải mơ đến Trì Văn.

Trong mơ, Trì Văn vẫn đẹp như cũ. Anh cúi người tới gần tôi: “Uống bao nhiêu rồi, say đến thế kia?”

Tôi thành thật giơ hai ngón tay: “Hai ly.”

Trì Văn bật cười.

Có thể vì là mơ, nên tôi cũng bạo gan hơn hẳn. Tự nhiên lại rất muốn sờ anh một cái.

Thế là tôi hỏi: “Em sờ anh một chút được không?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)