Chương 3 - Kẻ Si Tình Mù Quáng
3
Tôi không hiểu: “Chạy đi đâu cơ?”
Tô Tịch nói: “Tìm một hòn đảo nhỏ nước ngoài nghỉ dưỡng! Chúng ta ở đó cách biệt thế giới nửa tháng, không quan tâm ai, bỏ lại hết những phiền não ở trong nước! Thế nào hả?”
Tôi còn dư khá nhiều ngày nghỉ phép, Tô Tịch lại là freelancer, cả hai chúng tôi đều nói đi là đi được.
Có lẽ vì chuyện Trì Văn đính hôn khiến tôi quá buồn, nên lần này tôi hiếm khi thấy hứng thú với đề nghị của anh ấy.
“Thế nào? Đi không? Đi đi mà! Coi như đi với anh trai cho anh khuây khỏa!” Tô Tịch tiếp tục thuyết phục.
Tôi nghĩ nghĩ một lát rồi gật đầu: “Đi.”
Tô Tịch là kiểu nói làm là làm, móc điện thoại ra, chọn đại một hòn đảo miễn visa, đặt vé máy bay và khách sạn vèo vèo: “Xuất phát sau hai ngày nữa, mau về chuẩn bị đồ đi!”
Nhưng tôi – đứa không biết xấu hổ – trước khi đi vẫn muốn… lén gặp Trì Văn lần cuối.
Nghe nói tối nay anh sẽ đến dự một buổi tiệc, tôi lập tức lên đường.
Như mọi lần trước, tôi cũng chẳng dám đến bắt chuyện. Vừa đến nơi là lập tức chui vào một góc chết của hội trường, lén lút tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Đến phút thứ năm, khuôn mặt đẹp như tượng tạc của Trì Văn hiện ra trong tầm mắt tôi.
Gần như theo phản xạ, tôi lại rụt người trốn sâu hơn vào trong góc.
Anh vừa xuất hiện, đã có một đám người tiến lên bắt chuyện. Anh cười nhẹ nhàng, ứng đối thành thạo, gương mặt nhã nhặn như thể không nhiễm bụi trần.
Tôi ngây người nhìn anh, đầu óc trống rỗng.
Không biết hôm nay vị hôn thê của anh có đến không nhỉ?
Người như Trì Văn, hôn thê của anh chắc chắn phải rất hạnh phúc.
Càng nghĩ tôi càng buồn. Tôi sợ cô gái kia sẽ đột nhiên xuất hiện, cười dịu dàng khoác lấy tay anh.
Nên tôi quyết định: trước khi Trì Văn phát hiện ra sự tồn tại của tôi, phải nhanh chóng chuồn đi.
Kế hoạch thất bại vì tôi bị một người quen gọi lại.
Tôi quay đầu, thấy Chúc Hằng.
Chúc Hằng là bạn học của anh tôi, hồi trước thường xuyên đến nhà tôi chơi.
Anh ta gọi tôi – đứa đang rón rén chuẩn bị bỏ trốn: Đông Đông?”
“Anh Chúc Hằng.” Tôi đành đứng lại, chào hỏi.
Anh cười bước lại: “Em đi một mình à? Tô Tịch không đi cùng em sao?”
“Không ạ.” Tôi nói, “Chỉ mình em thôi.”
Chúng tôi xã giao vài câu, rồi hình như anh nhận ra tôi đang nóng lòng muốn rút: “Em định về rồi à?”
Tôi gật đầu.
“Vậy để anh đưa em về, anh cũng đang có việc phải đi trước.” Anh lôi chìa khóa xe ra, “Anh đi chào mấy người bạn cái đã, em đợi anh ở đây nhé.”
“Từ từ đã…” Tôi chưa kịp từ chối thì anh ta đã đi mất.
Chỉ trong chớp mắt, tôi phát hiện… Trì Văn biến mất rồi.
Tôi hoang mang nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng anh.
Bỗng sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc:
“Đang tìm ai thế?”
4
Tôi lập tức quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt mà tôi ngày đêm mong nhớ.
Trì Văn khi nãy còn đứng rất xa, không biết từ lúc nào đã tiến lại gần.
Trước đây cũng vậy. Mỗi lần tôi chỉ dám lén nhìn anh từ xa, nhưng Trì Văn lúc nào cũng phát hiện ra tôi, rồi chủ động bước đến chào hỏi đầy phong độ.
Anh thật sự là một người tốt.
Lần này cũng vậy.
“Không có.” Tôi lại giả ngốc như mọi khi, “Anh cũng ở đây à.”
Trì Văn khẽ cười: “Ừ.”
Tôi cẩn thận dò hỏi: “Anh đến một mình sao?”
“Đúng vậy.” Anh gật đầu, hỏi lại tôi: “Không thì còn ai nữa?”
Câu “vị hôn thê của anh không đi cùng sao” nghẹn trong cổ họng tôi, nói không nên lời.
Tôi đành chuyển chủ đề, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho anh: “Tặng anh cái này.”
Trì Văn nhận lấy: “Là gì vậy?”
“Kẹp cà vạt.” Tôi hơi ngại ngùng, “Anh xem có thích không.”
Thật ra tôi đã mua từ lâu rồi, sợ nếu không đưa kịp… thì sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội để đưa nữa.
Trì Văn mở hộp, cẩn thận lấy chiếc kẹp cà vạt ra xem.
Chiếc kẹp là mẫu mới ra của một thương hiệu xa xỉ, thiết kế đơn giản nhưng tinh tế. Tôi còn đặt khắc chữ cái viết tắt tên anh ở mặt sau.
Trì Văn nói lời cảm ơn: “Cảm ơn em, anh thích lắm.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, tim cũng dịu lại: “Anh thử đeo xem sao?”
“Được.” Anh gật đầu, rồi đưa chiếc kẹp lại cho tôi.
Tôi ngơ ngác: “?”
Trì Văn nói: “Không phải em sẽ giúp anh đeo à?”
Anh nói rất thản nhiên, như thể không hề thấy có gì kỳ quái. Trái lại, dáng vẻ lúng túng không dám nhận của tôi lại có vẻ khả nghi.
Do dự vài giây, tôi vẫn đưa tay nhận lấy chiếc kẹp, tiến lại gần anh một chút, nhẹ nhàng cài lên cà vạt của anh.
“Xong rồi.” Tôi ngẩng đầu lên, liền đối diện với ánh mắt của anh.
Trì Văn không né tránh, nhìn chằm chằm vào tôi: “Thế nào? Đẹp chứ?”
Trái tim tôi như đánh trống dồn dập, giọng run run: “Đẹp.”
Nhưng chữ “đẹp” tôi nói, là chỉ… Trì Văn.
Anh khẽ cười.
Nụ cười đó lại khiến tôi đắm chìm. Phải đến khi có người gọi tên tôi, tôi mới bừng tỉnh.