Chương 4 - Kẻ Phế Vật Và Sứ Mệnh Cứu Thế
Ngài ngẩng đầu, ánh nhìn lại lạnh như băng khi rơi xuống người ta —
“Kẻ nữ nhân này tâm địa độc ác, nhiều lần phạm lỗi,
nay lại dám ra tay với Dao Quang,
thậm chí dùng pháp khí bản tôn ban cho để mưu hại người khác —
tội không thể tha!”
“Từ nay về sau,
vĩnh viễn giam cầm nơi này,
hối lỗi chuộc tội.”
Nói xong, ngài không buồn liếc ta thêm một cái,
chỉ bước qua vũng máu của ta,
ôm Dao Quang vẫn đang nức nở trong lòng,
rồi rời khỏi đại điện.
Vài ngày sau, phụ thần trang trọng tổ chức đại yến cho Dao Quang,
chúc mừng sinh thần của nàng — cả Tiên giới đều đến chúc tụng.
Còn ta, chỉ lặng lẽ ngồi trong cung điện bị phong ấn,
mười ngón tay gãy vụn,
đau đến mức mỗi hơi thở cũng run rẩy.
Đến đúng ngày đó, Thiên đạo xuất hiện,
giọng uy nghi vọng khắp trời đất:
“Thời hạn đã đến —
ngươi nên thực hiện giao ước.”
Cùng lúc, cửa điện bị đẩy mạnh,
một tiên thị của phụ thần bước vào, ánh mắt tràn đầy khinh miệt.
“Thần Tôn có chỉ:
lệnh ngươi lập tức đến Dao Quang Thần Nữ điện,
quỳ gối tạ tội.”
“Dao Quang Thần Nữ lòng dạ nhân từ, hôm nay lại chính là sinh thần của nàng.
Nếu ngươi biết điều, cúi đầu xin lỗi,
có lẽ Thần Tôn còn nể tình mà giảm tội cho ngươi.”
Ta nghe vậy, chỉ khẽ bật cười, tiếng cười khàn khàn mà bi ai.
“Tạ tội?” — ta ngẩng đầu, đôi mắt ửng đỏ, giọng khẽ run —
“Ngươi hãy nói với nàng ấy…
nàng không xứng!”
Tiên thị lập tức giận dữ hét lên:
“Vô lễ! Ngươi dám…”
Nhưng chưa kịp dứt lời —
tiếng sấm rền vang giữa cung điện,
ánh sáng của Thiên đạo xé toang bầu trời,
đem theo hơi lạnh vô tận,
bao phủ lấy ta.
Vận mệnh, rốt cuộc đã bắt đầu chuyển động.
Bởi vì — ta đã không còn nhìn về phía ngài nữa.
Tất cả ý niệm, tất cả tàn lực còn sót lại trong thân thể này,
đều tụ hội về nơi sâu nhất trong thần hồn,
nơi ta đã sớm chuẩn bị sẵn một đạo cổ phù —
phù ấn tự hủy, mang sức mạnh cắt đứt thần cốt, hủy diệt thần mệnh.
“Thiên đạo — thực hiện giao ước đi.”
Ta khẽ niệm trong tâm.
Không có tiếng nổ kinh thiên động địa,
cũng chẳng có đau đớn thiêu đốt thần hồn, nung nát tủy cốt như ta từng tưởng tượng.
Thiên đạo đã dùng chính thần lực của nó để hóa giải mọi thống khổ,
chỉ để ta bình thản ra đi.
Trong khoảnh khắc ấy,
một cột sáng trắng giáng xuống, bao trùm lấy ta,
phong ấn toàn bộ ký ức nghìn năm trong cõi tiên giới,
chôn vùi tất cả những thương đau, oán hận, và khát khao từng có.
Ngay trước khi ý thức rơi vào hư vô,
ta mơ hồ thấy vẻ mặt tái nhợt của tiểu tiên thị —
máu nơi môi hắn rút sạch, ánh mắt chấn kinh tột độ,
từ phẫn nộ chuyển thành hoảng sợ đến tuyệt vọng,
tựa như đang chứng kiến một thiên kiếp giáng xuống trước mắt.
Rồi hắn ngã lăn ra đất,
tay chân run rẩy bò dậy,
vừa hét vừa lăn lao khỏi điện,
hướng về phía Dao Quang thần điện mà cuống cuồng chạy đi.
Trong khung cảnh chín tầng trời đang rộn rã khúc nhạc mừng sinh thần,
tiếng hét rợn người ấy xé toang bầu không khí,
vang vọng khắp thiên cung:
“Thần Tôn! Thần Tôn ——!!
Không hay rồi!
Thánh nữ điện hạ…
tự hủy thần cốt rồi!
Bị thiên đạo phán tội — giáng xuống phàm trần rồi!!!”
Trong Dao Quang điện,
tiếng nhạc tiên đột ngột im bặt,
không gian chìm trong tĩnh lặng đến rợn người,
như mồ sâu chôn giấc mộng.
Chén ngọc trong tay Thần Tôn rơi xuống đất,
vỡ tan thành vô số mảnh,
ngọc dịch trong chén văng tung tóe,
tựa như thần trí của ngài cũng bị xé nát theo.
“Tự… hủy thần cốt? Giáng hạ phàm trần?”
Ngài lặp lại như kẻ mộng du,
giọng khản đặc, mắt mở to mà đầy bàng hoàng:
“Nàng… sao có thể… làm ra chuyện đó được?”
Tiểu tiên thị quỳ rạp xuống, run rẩy thưa:
“Bẩm… bẩm Thần Tôn…
Việc này… hoàn toàn là thật…”
Một khắc sau —
Thần Tôn bất ngờ xoay người,
thần niệm cuồn cuộn,
như cơn lũ mất kiểm soát quét ngang toàn bộ thiên cung!
Ngài tìm về cung điện giá lạnh giữa gió tuyết,
nơi nàng từng ở —
nhưng… chỉ còn trống rỗng.
Không còn hơi thở yếu ớt mà kiên cường ấy,
không còn bóng hình nhỏ bé luôn lặng lẽ đứng dưới gió tuyết nhìn lên bậc thềm.
Chỉ còn vệt máu đỏ thẫm vương trên nền băng —
thứ duy nhất còn sót lại từ nàng.
Thần Tôn đứng sững,
môi run khẽ, rồi phun ra một ngụm máu —
“Phụt…”
Máu thần đỏ rực rơi xuống nền tuyết trắng,
lan ra thành đóa hoa máu nở giữa hư không,
rực rỡ đến chói mắt —
như một đóa bi thương cuối cùng dành cho đứa con gái mà ngài đã không kịp hiểu.
Một luồng máu tanh ngọt trào dâng lên cổ họng,
thần huyết màu kim đỏ rực rỡ rịn ra từ khóe môi ngài,
nhuộm đẫm vạt áo choàng vốn cao quý như thiên quang.
Thân hình cao lớn của Thần Tôn khẽ chao đảo,
đôi mắt từng có thể nhìn thấu càn khôn, xoay chuyển thiên đạo,
giờ đây lại đầy tia máu, chất chứa kinh hãi, bàng hoàng,
và một nỗi hoảng loạn đau đớn đến xé tim —
đến chính ngài cũng không sao hiểu nổi.
“Sư… sư tôn! Người không sao chứ?”
Dao Quang chạy đến, nước mắt rưng rưng,
trên gương mặt là vẻ hoảng sợ vừa vặn, nhuốm nét đáng thương,
vừa vặn đủ để chạm vào lòng thương xót của người khác.
“Người đừng dọa Quang nhi…
Tỷ tỷ sao có thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy được!
Nàng… nàng nhất định chỉ là muốn thu hút sự chú ý của sư tôn,
cố ý diễn trò cho người xem thôi…”
Nàng nghẹn giọng, rồi lại gắng tươi cười, giọng mềm đi:
“Sư tôn đừng lo, tỷ tỷ nhất định không sao đâu.
Quang nhi biết, tỷ tỷ là ký ức duy nhất mà Thanh Vân Thượng Thần để lại cho người.
Quang nhi sẽ cùng người bảo vệ tỷ ấy, được không?”
“Quang nhi đã hứa rồi,
sau khi qua sinh thần này,
sẽ đến Tru Tiên Đài,
phế bỏ thần cốt, giáng nhập phàm trần,
từ nay không còn là tiên nữa.
Quang nhi nói được sẽ làm được!”
“Đến lúc đó, tỷ tỷ sẽ khôi phục thần lực,
nàng sẽ không còn là phế vật,
và không ai có thể lay động ngôi vị Thánh nữ của nàng nữa…”
Lại là lời hứa ấy!
Lại là thứ “hy sinh” nhuốm vẻ hiểu chuyện,
thực chất như xiềng xích vô hình quấn quanh cổ ngài!
Thần Tôn không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu ngài nghe nàng nói câu này.
Mỗi lần Dao Quang cất giọng yếu ớt như thế,
trong lòng ngài lại dấy lên một niềm thương hại sâu hơn,
như thêm một sợi xích trói chặt tội lỗi của bản thân với người vợ đã khuất.
Và rồi, trong vô thức,
ngài lại chuyển toàn bộ oán trách và thất vọng,
đổ lên người con gái còn lại —
đứa con “không hiểu chuyện”, “chiếm lấy vị trí”,
“khiến Dao Quang bị tổn thương” kia.
Ngài dùng tình thương chiều chuộng vô độ để bù đắp cho Dao Quang,
mà chưa từng một lần nghĩ,
liệu lời hứa “hy sinh” ấy
có phải chính là sợi dây nàng dùng để thao túng trái tim ngài.
Nhưng lúc này, Thần Tôn không còn tâm trí để suy xét nữa.
Trong đầu ngài chỉ còn một hình ảnh duy nhất —
người con gái vừa tự hủy thần cốt,
vừa bị thiên đạo giáng xuống phàm trần kia.
“Cút ra ngoài!”
Một tiếng gầm dữ dội vang lên,
luồng thần lực mất khống chế nổ tung,
cuốn Dao Quang văng ra xa,
cũng phá tan toàn bộ đại yến sinh thần.
Những khách tiên hoảng hốt tháo chạy,
không ai dám thở mạnh,
chỉ dám cúi đầu quỳ rạp, run rẩy nhìn bóng Thần Tôn.
Bóng ngài vụt biến,
hóa thành một luồng sáng tím-gold,
bay thẳng về hướng tẩm điện của Thanh Trần.