Chương 10 - Kẻ Ngốc Giả Vờ
15
Ngay lúc ta thập phần chán nản, Ngô Phương Phi lại dẫn theo một đám cung nữ thái giám, rầm rộ tới “thăm hỏi” ta.
“Ôi chao, chẳng phải là Thuần phi nương nương đó sao? Sao lại rơi đến mức gặm màn thầu lạnh vậy? Mùi vị thất sủng… ngon lành chứ?”
Nàng ta cười đến rung cả eo.
Trong đầu ta bỗng lóe sáng — tên khắc cạnh Trữ Hằng trên cột năm ấy… chẳng lẽ chính là Ngô Phương Phi?!
Càng nghĩ ta càng thấy đúng!
Lửa giận trong lòng “bùng” một tiếng bốc lên — theo như ta biết, năm đó Ngô Phương Phi sau khi ở bên Trữ Ngọc, không ít lần hùa theo bắt nạt Trữ Hằng! Vậy mà Trữ Hằng vẫn còn vấn vương nàng ta?
Phi! Đàn ông!
Ta ngẩng đầu nhìn Ngô Phương Phi bằng ánh mắt khinh thường, cố ý ghé sát lại, cũng chẳng thèm giả ngốc nữa.
“Muốn thất sủng, thì trước tiên phải từng được sủng ái. Hoàng thượng đêm đêm đều nghỉ tại cung ta, sủng hạnh ta. Không giống như ngươi, đến cả cơ hội thất sủng cũng chưa từng có.”
Ngô Phương Phi như bị rắn cắn, chỉ tay vào ta run rẩy:
“Ngươi, ngươi không phải ngốc tử?! Ngươi giả vờ?!”
Nàng ta lùi lại mấy bước, lập tức quát người bắt ta:
“Cố Man, ta sẽ bẩm báo Hoàng thượng, tội ngươi khi quân phạm thượng!”
Một đám cung nữ thái giám nhào lên bắt ta, ta nhân lúc hỗn loạn tung chân đạp Ngô Phương Phi xuống Thái Dịch Trì!
“Nương nương!”
Đám cung nữ nhốn nháo kinh hô.
Ta bò đến bên hồ nhìn xuống, chỉ thấy nàng ta lặn ngụp trong vũng bùn đục ngầu, sắc mặt hoảng loạn.
Có người la to:
“Không xong rồi! Thuần phi nương nương đẩy Hoàng hậu nương nương xuống Thái Dịch Trì rồi!”
Ác độc quá!
Ta vô thức liếc sang một bên… lại thấy Trữ Hằng đang từ đằng xa chậm rãi bước tới!
Xong rồi, xong thật rồi!
Ta cắn răng, nhắm mắt lại, “tõm” một tiếng, cũng nhảy xuống Thái Dịch Trì!
16
“Cứu mạng… khụ khụ…”
Nước ao lạnh buốt lập tức tràn qua mũi miệng, khiến ta sặc đến rơi lệ, xiêm y rườm rà ngấm nước nặng trĩu, càng vùng vẫy lại càng chìm sâu.
Giữa cơn hỗn loạn, ta loáng thoáng nghe tiếng hét kinh hoảng của đám cung nhân trên bờ cùng tiếng bước chân gấp gáp.
Ngay sau đó, một bóng người áo đen từ không trung lao thẳng xuống nước, không chút do dự, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy eo ta, kéo ta trồi khỏi mặt nước!
“Khụ! Khụ khụ khụ!”
Ta gục đầu trong lòng hắn, ho đến rách phổi, cả người lạnh đến run rẩy không thôi.
Trữ Hằng sắc mặt xám xịt, trong mắt là kinh hoàng, giận dữ và hoảng loạn mà ta chưa từng thấy.
Hắn bế xốc ta lên, giận dữ quát lớn:
“Truyền Thái y! Nhanh!”
Hắn ôm ta đi như bay vào nội điện. Khi đi ngang qua Ngô Phương Phi vừa được cứu lên, thần sắc hắn lạnh đến mức có thể giết người:
“Ý An Hoàng hậu, cấm túc trong Trường Xuân cung! Không có chỉ của trẫm, không được bước ra nửa bước!”
Về đến điện, hắn sai cung nhân thay y phục, rửa mặt chải tóc cho ta. Đợi ta tắm xong, hắn lấy chăn gấm dày quấn chặt lấy người ta, lóng ngóng lau tóc cho ta, động tác vụng về đến đáng thương.
Ta than đau cổ họng, Trữ Hằng lập tức nắm lấy tay ta, bắt đầu xoa bóp các huyệt thiếu thương và đại ngư tế, không ngờ thật sự đỡ hẳn.
Không tưởng được… Trữ Hằng lại biết cả việc này!
Nhìn đường viền cằm căng thẳng và giọt nước vẫn còn nhỏ trên tóc hắn, tim ta bỗng khựng lại.
Hắn… hình như… thật sự lo cho ta?
“Trẫm sợ chết đi được…” – hắn lẩm bẩm, tay vẫn không ngừng xoa bóp, vừa làm vừa dịu dàng hỏi: “Đỡ chút nào chưa?”
“Đỡ hơn nhiều rồi.” – ta cắn môi, khẽ cười nhìn hắn.
Trữ Hằng lập tức ôm chặt ta vào lòng.
Khoảnh khắc ấy, hơi ấm từ vòng tay hắn cùng tiếng tim đập dồn dập lạ thường, như thể xoa dịu tất cả nỗi sợ hãi và kinh hoàng mấy ngày qua của ta.
Một cảm giác lạ lùng, vừa chua vừa ngọt, âm thầm nảy mầm nơi lồng ngực.
Ta vội đè nén tâm tư hỗn loạn ấy, quyết định phải hỏi hắn cho rõ: rốt cuộc “bạch nguyệt quang” của hắn là ai?