Chương 1 - Kế Hoạch Trả Thù Sau Trọng Sinh
Sau khi trọng sinh, việc đầu tiên tôi làm chính là giấu máy nghe trộm trên người bạn trai…
Kiếp trước, em gái tôi – Cố Hiểu Nguyệt – rủ tôi đến quán bar vào đêm trước kỳ thi đại học, nói rằng muốn thư giãn một chút.
Nhưng khi tôi đến nơi, em ấy lại vừa khóc vừa tố cáo tôi đã sai người cưỡng hiếp em.
Người cưỡng hiếp em lại chính là bạn trai tôi – Lâm Hạo.
Tôi muốn giải thích, nhưng Lâm Hạo lại “tự thú” ngay trước mặt mọi người, nói rằng tôi sai khiến anh ta làm thế, vì tôi ghen tị với thành tích học tập của em gái.
Tôi bị cả xã hội lên án, cuối cùng bị oan uổng vào tù, mất hết tất cả, chết dần chết mòn trong tuyệt vọng và đau đớn.
Đến khi chết rồi, tôi mới biết, tất cả chỉ là âm mưu của em gái và bạn trai tôi.
Khi mở mắt ra, tôi đã quay lại đúng ngày em gái rủ tôi đến quán bar.
1
Sau khi trọng sinh, việc đầu tiên tôi làm là giấu máy nghe trộm trên người bạn trai.
Kiếp trước, vào đêm trước kỳ thi đại học, em gái tôi – Cố Hiểu Nguyệt – rủ tôi đến quán bar, nói rằng muốn thư giãn một chút.
Nhưng khi tôi đến nơi, em ấy lại vừa khóc vừa tố cáo tôi đã sai người cưỡng hiếp em.
Người cưỡng hiếp em lại chính là bạn trai tôi – Lâm Hạo.
Tôi cố gắng giải thích, nhưng Lâm Hạo lại “tự thú” ngay trước mặt mọi người, nói rằng tôi ép anh ta làm vậy vì tôi ghen tị với thành tích học tập của em gái.
Tôi bị tất cả mọi người chỉ trích, cuối cùng bị kết án oan, mất hết tất cả, chết dần chết mòn trong đau khổ và tuyệt vọng.
Sau khi chết, tôi mới biết tất cả chỉ là một cái bẫy do em gái và bạn trai cùng nhau giăng ra.
Lần nữa mở mắt, tôi đã quay lại đúng ngày em gái rủ tôi đến quán bar.
…
Tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi run rẩy bắt máy.
Giọng em gái truyền đến từ đầu dây bên kia:
“Chị ơi, mai là thi đại học rồi, em lo quá… chị đến bar với em, giúp em thư giãn chút đi?”
Nghe câu đó, tôi lập tức xác định mình đã trọng sinh.
Kiếp trước, tôi bị em gái rủ đi bar thư giãn. Nhưng khi tôi đến nơi, lại không thấy bóng dáng em đâu.
Gọi điện thì em nói bận việc, bảo tôi chờ trong phòng riêng.
Tôi chờ rất lâu vẫn không thấy em đến, gọi điện cũng không ai bắt máy.
Khi tôi bắt đầu lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra với em, em lại dẫn bố mẹ đến, mặt mũi đầy nước mắt tố tôi:
“Bố mẹ ơi, chị con không muốn con đi thi đại học nên dẫn con đến bar, bảo anh Lâm Hạo cưỡng hiếp con.”
Tôi chưa kịp giải thích, bố mẹ đã lập tức báo cảnh sát.
Khi cảnh sát đến, tôi nói:
“Là Cố Hiểu Nguyệt rủ con đến bar. Nhưng đến nơi, con còn chưa gặp được em ấy thì làm sao có chuyện tìm người cưỡng hiếp?”
“Hơn nữa, vì chuẩn bị thi, con và Lâm Hạo đã mấy ngày không gặp nhau.”
Không ngờ lúc đó, Lâm Hạo lại đột nhiên xuất hiện, “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt em gái tôi, mắt đỏ hoe nói:
“Xin lỗi Hiểu Nguyệt, là Tô Vãn dọa nếu anh không cưỡng hiếp em thì sẽ chia tay với anh… anh hoảng quá nên…”
Một câu nói đó của Lâm Hạo khiến tôi không còn đường chối tội.
Lúc cảnh sát dẫn tôi đi, bố mẹ nhìn tôi đầy thất vọng:
“Sao chúng ta lại nuôi ra một đứa con như con chứ?”
Trên toà, Cố Hiểu Nguyệt vừa khóc vừa kể:
“Chị con luôn ghen tị với thành tích học tập của con. Lần này con có khả năng đỗ Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, nên chị đã xúi anh Lâm Hạo làm chuyện đó với con…”
Ngay lập tức, mạng xã hội tràn ngập những lời mắng chửi tôi.
Vào tù rồi, tôi sống trong tuyệt vọng mỗi ngày, không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, cuối cùng chết vì trầm cảm.
Chỉ đến khi chết rồi, tôi mới biết, thì ra Cố Hiểu Nguyệt và Lâm Hạo đã âm thầm qua lại từ lâu.
Cố Hiểu Nguyệt vì thành tích học không tốt, lại sợ kỳ thi đại học sẽ làm hình tượng ‘học bá’ của mình sụp đổ trước mặt người nhà, nên mới dựng lên vở kịch này để trốn thi.
Còn Lâm Hạo, sau đó vì được bố mẹ tôi và Cố Hiểu Nguyệt tha thứ, nên cuối cùng thoát được trừng phạt pháp luật, rồi kết hôn với Cố Hiểu Nguyệt.
Sống lại một đời, tôi tuyệt đối sẽ không để họ đạt được mục đích nữa.
Chương 2
“Chị? Sao chị im lặng vậy?” – Giọng Cố Hiểu Nguyệt kéo tôi về thực tại.
Tôi hít sâu một hơi, đè nén nỗi căm hận trong lòng:
“Được thôi, lát nữa chị sẽ qua.”
“Hay quá! Quán bar Giang Nam, phòng 1808 nhé!”
Cúp máy xong, tôi lập tức ra ngoài đến khu điện máy mua một chiếc máy nghe lén cỡ nhỏ.
Về đến nhà, tôi liền gọi điện cho Lâm Hạo.
“Alo, Vãn Vãn, có chuyện gì sao?”
“Hiểu Nguyệt rủ em đến bar Giang Nam, tối rồi em đi một mình hơi sợ, anh đi cùng em nhé?”
Lâm Hạo rõ ràng ngập ngừng một chút:
“Hả? Nhưng sắp thi đại học rồi, em không ôn à?”
Tôi làm nũng:
“Căng thẳng suốt mấy hôm nay rồi, em chỉ muốn thư giãn một chút.”
“Sao vậy, anh không muốn đi với em à? Vậy thì em cũng khỏi đi luôn.”
Lâm Hạo lập tức đồng ý:
“Tất nhiên là muốn rồi! Anh đến đón em ngay đây.”
Nửa tiếng sau, Lâm Hạo đã có mặt trước cửa nhà tôi.
“Khoan đã, áo anh bị nhăn rồi kìa.”
Tôi giả vờ chỉnh áo cho anh ta, nhân cơ hội dán máy nghe lén vào mặt trong cổ áo.
Lâm Hạo cười ôm lấy vai tôi:
“Vãn Vãn, em chu đáo quá.”
“Ừ.” – Tôi cười đáp lại, nhưng trong bụng lại cuộn lên từng cơn buồn nôn.
Giống như kiếp trước, khi tôi và Lâm Hạo đến phòng bar thì không thấy Cố Hiểu Nguyệt đâu.
Lâm Hạo liếc quanh, giọng có chút lo lắng:
“Chắc Hiểu Nguyệt chưa tới.”
“Không sao, mình hát trước đi.” – Tôi chọn vài bài hát, kéo anh ta ngồi xuống.
Mới mười mấy phút trôi qua Lâm Hạo đã liên tục nhìn đồng hồ, thái độ ngày càng sốt ruột.
Tôi vừa lật quyển chọn bài hát, vừa liếc mắt quan sát vầng trán đang lấm tấm mồ hôi của anh ta.
“Sao Hiểu Nguyệt còn chưa tới nhỉ?” – Tôi giả vờ lo lắng hỏi.
Lâm Hạo bất ngờ đứng bật dậy:
“Anh hơi lo… không biết có chuyện gì xảy ra với cô ấy không. Anh đi tìm xem.”
“Em đi với anh.” – Tôi cũng đứng dậy theo.
Lâm Hạo lập tức giơ tay chặn lại:
“Đừng, lỡ cả hai cùng rời đi mà Hiểu Nguyệt tới, không thấy ai thì cô ấy sẽ thất vọng đấy.”
“Em cứ đợi ở đây, anh sẽ quay lại ngay.”
Anh ta thậm chí không chờ tôi trả lời mà vội vàng mở cửa rời đi.
Tôi khẽ nhếch mép – màn diễn này, đúng là hấp tấp quá rồi.
Tôi hít sâu một hơi, nhìn đồng hồ – thời gian vừa đẹp.
Tôi cầm điện thoại gọi cảnh sát:
“Alo! 110 phải không? Ở bar Giang Nam có một cô gái đang bị cưỡng hiếp!”
Gọi xong, tôi đứng trước cửa bar.
Lúc này mới nhận ra tay mình đang khẽ run.
Không phải vì sợ, mà là vì chờ mong.
Khoảng mười phút sau, tôi nhắn tin cho bố mẹ:
【Hiểu Nguyệt đang bị người xấu quấy rối ở bar Giang Nam, nguy cấp lắm! Mau tới đi!】
Nhà tôi cách quán bar không xa, chưa đến ba phút sau, bố mẹ và mấy người thân đã gấp gáp chạy đến.
“Vãn Vãn! Hiểu Nguyệt đâu rồi?” – Mẹ tôi mặt tái nhợt, giọng run rẩy.
Tôi giả vờ hoảng loạn, giọng cũng run lên:
“Mẹ ơi! Lúc nãy con đi ngang qua một phòng riêng, nghe thấy tiếng Hiểu Nguyệt hét to! Nhưng con sợ quá không dám vào.”
“Phòng nào? Dẫn chúng ta tới mau!” – Bố tôi nắm chặt tay tôi, giọng khẩn trương.
“Đi theo con!”