Chương 7 - Kế Hoạch Trả Thù Của Một Người Đàn Bà

Cảnh “chó nhà cắn nhau” này đúng là đỉnh của chóp!

Tôi đẩy cửa bước ra.

Cha Chu Toàn gào lên:

“Triệu Phượng Chi! Cô đến đây để xem chúng tôi nhục nhã hả?”

Tôi lấy tay che miệng cười:

“Không đâu, tôi chỉ đến nói với Du Lê một tin.”

“Con cô có vấn đề, tôi biết từ lâu rồi.”

Tôi bước về phía cô ta:

“Chu Toàn từng bị liệt nửa người cấp tính, khả năng cao là di truyền thần kinh.

Y học Miao chúng tôi dùng bắt mạch đoán bệnh.

Chỉ cần phân tích một chút là tôi xác định được bệnh thuộc thể nào, kinh nào, chứng nào.”

Du Lê như cá mắc cạn, run lên vài lần:

“Cô không phải biết châm cứu Miao sao? Cô cứu con tôi đi!”

Mẹ Chu Toàn cũng hạ mình:

“Phượng Chi, xem như vì tình xưa nghĩa cũ, giúp tụi tôi một lần đi!”

Tôi lạnh mặt:

“Tình xưa nghĩa cũ?

Thế sao bác lại giới thiệu Du Lê cho Chu Toàn?”

Bà ta đỏ mặt:

“Hai đứa sống với nhau bao năm mà không có tin vui, ông nhà tôi lo lắm, tôi cũng không còn cách nào khác…”

Tôi nhướng mày:

“Thì ra cả ông Chu cũng biết việc này?”

Cha Chu Toàn ưỡn cổ nói:

“Nhà họ Chu không thể tuyệt tự!”

Tôi cười lạnh:

“Vậy nếu muốn tôi cứu đứa nhỏ, thì hãy thành tâm xin lỗi tôi.”

Mẹ Chu Toàn vặn tay chồng, nhưng ông ta không nói một lời.

Mẹ Chu Toàn cắn răng:

“Phượng Chi à, trước kia tụi bác có làm gì khiến cháu không vui thì bác xin lỗi thay bác trai và cả bản thân.

Nhưng cháu phải hiểu, người lớn chúng tôi cũng là vì muốn tốt cho các cháu thôi…”

Tôi cười nhạt.

Lại cái kiểu “vì muốn tốt cho cháu” đầy ngụy biện đó.

Đến giờ vẫn không thấy sai?

Thôi, tôi cần gì phải cố chấp bắt người già thay đổi suy nghĩ chứ?

“Vậy thì tôi xin lỗi! Cứu lấy con tôi đi!”

“Du Lê, cô biết vì sao tôi nghỉ việc ở bệnh viện không?”

Du Lê tròn mắt, vừa tuyệt vọng vừa kinh hoảng:

“Cô…”

“Tôi không làm được nữa.”

Tôi mỉm cười:

“Tôi bị chấn thương ở tay. Xin phép cáo lui.”

Lúc này, nhân viên thực thi pháp luật bước vào:

“Sản phẩm có dấu hiệu quảng cáo sai sự thật về công dụng, cơ quan quản lý y dược đã ra lệnh tịch thu.

Ba người các vị, mời theo chúng tôi về hỗ trợ điều tra.”

17

Về sau, sư muội tôi kể lại cho tôi biết vài chuyện.

Cha mẹ Chu Toàn vỡ mộng làm giàu, bị nạn nhân kéo đến tận nhà đòi hoàn tiền.

Hai ông bà phải bán nhà.

Nghe nói đang dùng chính cao dán đó để chữa thấp khớp trong cái nhà nát.

Du Lê thì bị cấm livestream vì bán hàng kém chất lượng, sự nghiệp mạng tan tành.

Đứa con của cô ta bị liệt mặt bẩm sinh, chỉ có thể điều trị bảo tồn, tốn kém mà không thể khỏi.

Cả đời này, tôi đều sống trong cái bóng của sự tự ti về ngoại hình.

Cô y tá thở dài: “Chị Phượng Chi, đứa nhỏ thật tội nghiệp… Nếu chị còn cầm được kim thuốc thì tốt biết bao.”

Cô ấy không biết mối quan hệ giữa tôi và Du Lê.

Tôi chỉ cười nhẹ: “Ừ, đáng tiếc thật.”

Tôi là người kế thừa y thuật dân tộc Miao.

Tôi bận đến mức… bận đến mức mấy năm trời không phát hiện ra cả nhà họ đang bao che chuyện vị hôn phu tôi ngoại tình.

Tôi cũng quá ngây thơ, tôi nghĩ rằng cùng Chu Toàn khởi nghiệp, chúng tôi sẽ cùng nhau chia ngọt sẻ bùi.